Ân Xu phe phẩy ly sứ, thoạt nhìn không chút để ý: “Không biết xem bệnh, chế thuốc thì biết một ít.”
Hai người lại không nói chuyện.
Bình thường Ân Xu hay nói, giờ phút này cũng im lặng, như là bị điểm huyệt, vẫn luôn nhìn nơi khác.
Ba mươi phút sau, hai người đều đồng thời nhìn chằm chằm thuốc bột trên cổ tay, màu xanh sẫm dần dần biến thành màu đen.
Không có thai.
An Lăng Thấm không biết nên vui hay buồn, tóm lại kết quả này mới là tốt nhất.
Ân Xu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng giống như có thứ gì nặng trĩu.
An Lăng Thấm nói cảm ơn, đứng dậy rời đi.
Ân Xu nhìn thân ảnh thẳng thắn kia, sáng ngời như trăng.
Hối hận không, sống thành bộ dáng hiện tại? Nàng tự hỏi.
Ngay sau đó lại cười khổ, Sầm Duẫn nhìn thấu nàng, chỉ là lười chọc thủng, đối xử có chút khác biệt với nàng cũng là bởi vì gương mặt này của nàng và nàng có chút tác dụng với hắn. Trên đời này còn ai sẽ chân thành quan tâm nàng?
Nhưng hối hận không? Nàng tự hỏi.
Không hối hận, tới đây rồi, đã không còn đường lui, cho dù người dính đầy nước bùn, cũng phải cắn răng đi tiếp.
Hôm sau, Ân Xu điều chỉnh tốt cảm xúc, vẫn là bộ dáng tươi cười lạc quan kia.
An Lăng Viễn còn luyến tiếc nàng, trước khi lên xe ngựa còn dong dài vài câu: “Ngày sau không chỗ để đi, nhất định phải tới Nhạc Bình tìm Tử Nghi ca ca!”
Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-kiep-nay/3100587/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.