Chương trước
Chương sau
“Tỳ nữ này giống như yêu tinh, vừa thấy đã biết lương tâm bất chính, không phải người tốt!”

Giống như yêu tinh, lương tâm bất chính, không phải người tốt - Ân Xu “.…”

Nàng nhướn mày, nói rất đúng.

Ánh mắt Sầm Duẫn như cố ý vô tình dừng trên người Ân Xu, không chút để ý, nói: “Đúng là như thế.”

Nguyên Mộng Dung nghe hắn nói như vậy, tức khắc yên tâm: “Vậy Ngôn Chi ca ca không bằng giao nàng cho ta?”

“Tạm thời không thể.” Sầm Duẫn cự tuyệt.

Ân Xu bị coi như vật phẩm mặc bọn họ định đoạt, nàng thấy nữ tử này xuất thân bất phàm, lại quen Sầm Duẫn, hình như là ái mộ Sầm Duẫn, Ân Xu bất giác đau đầu, vốn định tăng tiến cảm tình với hắn nhiều hơn, lại không nghĩ tới nơi hoang dã này cũng có thể bị người quấy rầy.

Bị Sầm Duẫn trực tiếp từ chối, Nguyên Mộng Dung thẹn quá thành giận, đem tức giận phát tiết trên người Ân Xu, “Nô tỳ nhà ngươi thật vô lễ, nhìn thấy bổn quận chúa còn không mau quỳ xuống.”

Hóa ra là một quận chúa kiêu ngạo bướng bỉnh, Ân Xu sáng tỏ, đây là muốn lập uy trược mặt nàng ha!

Đuôi mắt nàng liếc Sầm Duẫn, người mới vừa rồi còn ở trong nhà cỏ vô cùng thân mật với nàng, giờ phút này đang cong môi, ra vẻ việc không liên quan tới mình đứng một bên buồn cười nhìn nàng.

Ân Xu bực bội, bất động thanh sắc gục đầu xuống nói: “Vâng, quận chúa.”

Hai đầu gối cong xuống, chậm rãi quỳ trên mặt đất. Sống lưng nàng thẳng tắp, tóc mai bị gió thổi, có cảm giác lục bình mảnh mai, khiến người thương tiếc.

Nguyên Mộng Dung chú ý tới Sầm Duẫn cũng nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng càng thêm khó thở, đi đến trước mặt Ân Xu, nâng tay lên muốn tát nàng, Ân Xu đột nhiên giữ chặt tay nàng, hô “Đừng.”

Nàng ta vừa vươn tay, nàng lập tức đưa tay đặt trên mặt mình, Ân Xu bụm mặt, hít hít chóp mũi, nước mắt mờ mịt chảy ra lăn xuống, vài sợi tóc che mặt, càng đáng thương, nàng chống đỡ nói: “Quận chúa, ta làm gì sai, ngài lại đánh ta?”

Nguyên Mộng Dung thắt đầu lưỡi, nhìn tay mình, lại duỗi ngón trỏ chỉ vào nàng, “Ngươi nói dối, ta chưa đánh ngươi.”

Nàng ta quay đầu lại nhìn về phía Sầm Duẫn, biện giải nói: “Ngôn Chi ca ca, nàng nói dối, ngươi tin ta, ta không làm.”

Ân Xu bụm mặt, chỉ cúi đầu khóc nức nở, cũng không lên tiếng.

Cằm bị một bàn tay dài nâng lên, lòng bàn tay hắn có vết chai mỏng dùng sức lau nước mắt ở khóe mắt nàng, trong mắt mang theo trào phúng, “Bản lĩnh giỏi lắm!”

Ân Xu rớt nước mắt, chẳng hề để ý mà bĩu môi, ai kêu ngươi tùy ý để người khác khi dễ ta.

Nguyên Mộng Dung trơ mắt mà nhìn Ngôn Chi ca ca không gần nữ sắc của nàng ta đi về phía nữ lang dối trá trên mặt đất, ngồi xổm xuống, tự mình lau nước mắt cho nàng. Hai người cử chỉ thân mật, bầu không khí hài hòa, không thể không khiến nàng ta mơ màng.

Ngôn Chi ca ca của nàng ta bị làm sao vậy?

Nàng ta không cam lòng, đi đến chính giữa hai người, đầu ngón tay chỉ Ân Xu: “Ngôn Chi ca ca, nàng là giả bộ, ngươi thông minh như vậy chẳng lẽ không nhìn ra?”

“Đủ rồi.” Sầm Duẫn cắt ngang lời nàng ta nói, “Hiện tại ta dẫn ngươi đi tìm người hầu của ngươi.”

“Hừ!” Ân Xu đắc ý cong môi, bị người nọ nhìn thấy, lòng bàn tay càng dùng sức, trên làn da trắng nõn áp ra màu hồng, Ân Xu ăn đau giận liếc hắn một cái.

Nguyên Mộng Dung mang theo người hầu đặt chân ở Trấn Tần, nàng ta lại bị người đuổi giết, hiển nhiên hiện tại không thể trở về như vậy. Sầm Duẫn để nàng ta ở khách điếm ngoài thị trấn trước, cùng Ân Xu đi Trấn Tần.

Trấn Tần cách Kim Lăng không xa, thuộc quan nội.

Trấn trên cư dân thưa thớt, chỉ có mấy chục hộ nhà. Cây cối cao lớn rậm rạp, mỗi một góc ở Trấn Tần đều có một cây đại thụ cao to, nghe đồn hàng năm cây đều xanh tươi tốt, cả đời không tàn, được người Trấn Tần tượng trưng cho phúc vận. Trấn trên nhiều nam đinh, nữ tử chỉ có nữ hài tóc để chỏm hoặc là lão phụ nhân, ít có nữ tử thanh xuân trẻ tuổi.

Lại là việc nữ tử bị bắt. Ân Xu thấy không ít, rất là kỳ quái, ở bên trong thành Kim Lăng không phát giác, sao ngoài thành lại xảy ra nhiều như vậy.

Nữ nhân trong trấn rất ít, Ân Xu dung mạo diễm lệ đi ở trên đường, quần áo còn không giống người trong trấn, lập tức khiến người chú ý.

Ánh mắt đánh giá xuất hiện từ bốn phía, làm hoa nương ba năm, Ân Xu đã quen, nàng thấy nhiều không trách, thậm chí còn lễ phép mỉm cười với những người đó.

Sầm Duẫn đen mặt, vào một tiệm trang phục, mua một cái áo choàng và nón có rèm bao bọc cả người Ân Xu vào bên trong, kín mít.

Xiêm y tuy được giặc sạch sẽ nhưng tổn hại nghiêm trọng, bây giờ mua một bộ y phục hồng mới. Ân Xu cực kỳ vừa lòng.

Nàng che lụa trắng, trước mặt một mảnh trắng xóa, xuyên thấu qua khe hở nhìn người nọ đen mặt, khóe miệng nàng nhếch lên, cố ý nói “Công tử, Ân Xu không nhìn thấy đường.”

Sầm Duẫn vén một góc rèm nón của nàng lên, nhìn thẳng vào cặp mắt kia, như hắn dự đoán, con ngươi ướt dầm dề lộ ra giảo hoạt chưa kịp thu hồi.

Rèm nón đột nhiên bị xốc lên, Ân Xu không có xấu hổ khi bị bắt tại trận ngược lại cười càng tươi, nói, “Công tử chúng ta mau đi thôi, quận chúa đang nóng lòng chờ đợi.”

“Lòng tốt như vậy?” Sầm Duẫn rũ mắt cười như không cười nhìn nàng, đáy mắt thâm u thêm một phần ý vị khó có thể miêu tả.

Ân Xu gật đầu: “Đó là đương nhiên, việc của công tử là việc ưu tiên hàng đầu Ân Xu luôn đặt ở trong lòng.”

Sầm Duẫn bất động thanh sắc, tiểu hồ ly này của hắn, miệng lưỡi trơn tru nhất, lời ngon tiếng ngọt, cố tình còn nói đến hắn thật thoải mái. Sầm Duẫn như được an ủi trong lòng, buông tay phủ lụa trắng.

Mành nón rơi xuống, Sầm Duẫn đi ở phía trước, “Một khi đã như vậy, còn không mau đuổi kịp.”

Ân Xu đi theo, áo choàng rất lớn như bao tải ôm lấy toàn thân nàng. Nàng không thể không cầm vạt váy lên mà đi, để ngừa bị vướng ngã.

Sầm Duẫn cũng thay đổi một thân xiêm y, trấn trên toàn người nghèo, không có áo gấm rườm rà như trong Kinh, chỉ có một ít áo tang vải thô. Cho dù mặc vải thô, ở trên người hắn cũng có cảm giác tự phụ.

Ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn, dáng người cao lớn, cách một tầng lụa trắng Ân Xu không thấy rõ khuôn mặt hắn, nhưng lại nhớ rõ khi hắn giương mắt nhìn nàng có chứa ý cười, thì ra 'xong việc' hắn lại dễ dỗ như vậy!

Phỏng chừng tìm được một bí quyết mới, gió nhẹ thổi rèm nón bay bay, ánh sáng xuyên qua khe hở chiếu lên trên mặt nàng, sau này ta sẽ dỗ ngươi nhiều nhiều, Thế tử gia!

Người hầu của Nguyên Mộng Dung dừng chân trong một hộ nhà trấn trên, người hầu chỉ biết quận chúa đi ra ngoài du ngoạn, không biết một canh giờ trước bị đuổi bắt. Bình thường quận chúa đều như thế, mỗi khi đi nơi nào đều phải mang theo một hai người đi ra ngoài, không cho nhiều người đi theo, người hầu đã sớm tập mãi thành thói quen.

Còn đang tạm nghỉ trong sân thì thấy hai người từ xa tới gần. Nam nhân khí độ bất phàm, người phía sau đi theo tuy khoác áo choàng, đội nón vành rộng có rèm, nhưng từ thân hình nhìn ra là một nữ tử.

Phương Tuyết vừa thấy người tới trong lòng kinh ngạc, sao Thế tử gia lại ở đây? Nàng ấy không kịp nghĩ nhiều, vội vàng cúi người hành lễ, Sầm Duẫn hơi xua tay, Phương Tuyết lập tức hiểu, chỉ nói: “Công tử.”

Sầm Duẫn gật đầu.

Phương Tuyết thấy người phía sau hắn, trong lòng kinh ngạc, bên cạnh Thế tử gia vậy mà có nữ nhân, nàng ấy không biết xưng hô thế nào, chỉ thi lễ bình thường.

Cách lụa trắng, Ân Xu cũng trả lễ nàng ấy.

Sầm Duẫn mở miệng: “Tiểu thư các ngươi ở khách điếm ngoài thành, nhanh đến đó tìm nàng ta.”

Có lệnh của Sầm Duẫn Phương Tuyết không dám chậm trễ, huống chi biết được tiểu thư không biết vì sao chạy tới ngoài thành, trong lòng biết đây là xảy ra chuyện. Nàng ấy vội gọi người thu dọn đồ đạc, đến trước mặt Sầm Duẫn, “Đa tạ công tử.”

Một đội người dọn dẹp nhanh gọn, chỉ một khắc tất cả đồ đạc đều đã thu xếp thỏa đáng, lên xe ngựa, chủ hộ nhà này đi ra ruộng trồng trọt, không lời từ biệt lập tức ra thị trấn.

Chờ Lưu Đông trở về, chỉ thấy được nam nhân ngồi ở trong viện, và nữ lang yêu kiều duyên dáng bên cạnh hắn.

Ân Xu mặc áo choàng nóng nực, sân nhà Lưu gia lớn, bốn phía xây tường, vừa lúc ngăn tầm mắt bên ngoài. Chung quanh không người, Ân Xu cởi áo choàng, cũng tháo nón xuống, lộ ra một khuôn mặt phù dung, trên trán đổ mồ hôi mỏng.

Sầm Duẫn thấy vậy nhăn mày, rất là bất mãn.

Ân Xu đứng ở phía sau hắn, Sầm Duẫn đang ngồi, nàng đặt tay ở trên vai hắn, ngón tay bóp vai hắn, dùng vài phần lực, “Ân Xu cởi áo choàng, dễ hầu hạ ngài!”

“Công tử thoải mái không?” Nàng lại hỏi.

Sầm Duẫn khịt mũi coi thường sự nịnh nọt này của nàng, nhưng cũng không từ chối.

Nàng từ trước đến nay không có kiên nhẫn, bóp trong chốc lát, ngón tay đau nhức, cúi đầu liếc nhìn Sầm Duẫn một cái, thấy hắn xuất thần không chú ý tới, động tác trên tay chậm rãi dừng lại.

“Không phải muốn hầu hạ ta?” Sầm Duẫn đột nhiên đặt câu hỏi.

Đôi tay Ân Xu đặt trên hai vai hắn, nàng âm thầm cắn răng, rồi lại nhu hòa nói “Vâng, công tử.” Ngay sau đó trừng mắt đẹp nhìn cái ót của hắn, Thế tử gia thích khi dễ người, thật là đáng ghét!

Khi Lưu Đông trở về, Ân Xu đã xoa bóp vai cho Sầm Duẫn nửa canh giờ, hai tay bủn rủn vô lực, chỉ có thể duy trì tư thế cứng đờ, nhúc nhích một chút cũng cảm thấy mệt mỏi.

Sầm Duẫn thảnh thơi ngồi ở trên ghế đá, thỉnh thoảng lại chê nàng sức yếu, kén cá chọn canh bảo nàng xoa chỗ này, bóp chỗ kia.

Nàng trợn mắt, từ khi tiếp xúc da thịt với hắn, Thế tử gia này khác xa với Thế tử gia lúc ban đầu nhiều.

Lưu Đông thấy hai người tuy mặc áo tang vải thô, nhưng không che giấu được khí chất tự phụ trên người, đặc biệt là vị công tử đang ngồi kia, sắc mặt lạnh lùng, dáng người cao lớn, vừa thấy là biết quý công tử nhà giàu.

Hắn ta không dám đắc tội, vội tiến lên khom người “Xin hỏi nhị vị là?” Hắn ta rũ đầu, khóe mắt liếc nhìn tướng mạo của nữ lang kia, dáng người yểu điệu, làn da trắng nõn mềm mại như có thể vắt ra nước. Nữ tử như vậy không có trong trấn, mỹ mạo như nàng càng khó, Lưu Đông không khỏi nhìn nhiều vài lần.

Ân Xu nhận ra cũng không so đo ánh mắt nhìn lén của hắn ta. Sầm Duẫn cau mày ánh sáng lạnh chợt lóe, Lưu Đông bị hắn nhìn, thân hình run lên, sống lưng cong càng thấp, trong lòng hắn ta buồn bực, vị công tử không biết lai lịch này sao dữ như vậy.

Sau một lúc lâu, Lưu Đông cảm thấy mình không đứng được nữa, Sầm Duẫn mới mở miệng, “Vị tiểu thư nghỉ ở nhà ngươi vừa rồi đã rời đi, đây là tiền thù lao cho ngươi.”

Sầm Duẫn đặt một thỏi bạc ở trên bàn, Lưu Đông thấy thỏi bạc lớn, hai mắt lập tức tỏa sáng, quên mất đau nhức trên lưng, liên tục nói: “Đa tạ công tử, đa tạ công tử.”

Hắn ta định vươn tay lấy thỏi bạc kia, Sầm Duẫn lại thu trở về, Lưu Đông cầm hụt, Sầm Duẫn nói: “Trước tiên ngươi nói cho ta, các ngươi bắt nàng ta có lợi ích gì?”

Lưu Đông ước lượng ý tứ trong lời nói của hắn, ấp úng, không muốn trả lời.

Sầm Duẫn lại móc ra một thỏi bạc, Lưu Đông nháy mắt vui vẻ, thành thật nói: “Đi tế bái thần cây, cầu Trấn Tần mưa thuận gió hoà.”

Nói xong lời này, nữ lang phía sau phát ra một tiếng cười khẽ, Ân Xu che miệng cười nói: “Là mưa thuận gió hoà hay càng thêm khó khăn? Vị tiểu lang này, người ở đây chẳng lẽ không nhìn ra?”

Nụ cười kia như hoa đào nở rộ, thế gian hết thảy đều phai mờ.

Có Sầm Duẫn, Lưu Đông không dám nhìn nàng, chỉ cúi đầu ngượng ngùng nói: “Có lẽ là người còn chưa đủ, thời điểm chưa tới!”

“Thần cây ở đâu?” Sầm Duẫn hỏi hắn.

Lưu Đông lại do dự, “Việc này… Xin công tử thứ tội, vị trí thần cây chỉ có người trong trấn mới có thể biết được.”

“Không bằng thế này.” Ân Xu lại mở miệng, ánh mắt Sầm Duẫn nhìn về phía nàng, Ân Xu chớp mắt cười với hắn, “Các ngươi đem ta đi tế bái thần cây, không phải vừa lúc thiếu người?”

Lưu Đông trừng lớn mắt, “Không được, cô nương cũng biết nữ tử tế bái thần cây đều không sống trở về, thừa dịp người trấn trên chưa chú ý tới cô nương, xin cô nương mau mau rời đi.” Nữ lang xinh đẹp như vậy, nên được người khác yêu thương, đi tế thần cây thì đáng tiếc.

Ân Xu cười nói “Chỉ sợ đã chậm,” khi tới không biết có bao nhiêu đôi mắt chú ý tới bọn họ, chỉ sợ đã sớm trở thành con mồi của bọn họ. Nàng cúi đầu vừa lúc chạm phải ánh mắt của Sầm Duẫn, “Huống chi, công tử sẽ bảo vệ Ân Xu, đúng không?”

Sầm Duẫn không trả lời híp mắt nhìn nàng, một bàn tay duỗi đến trước người hắn, quấn lên bàn tay to của hắn, gãi gãi lòng bàn tay hắn, ngứa. Sầm Duẫn thế nhưng bị nàng cào đến trái tim đập loạn.

Bàn tay nhỏ kia muốn rút trở về bị Sầm Duẫn giữ chặt, bàn tay lớn bao lấy bàn tay nhỏ của nàng. Sầm Duẫn bỗng nhiên cười, nói: “Cũng đúng.”

Cái gì 'cũng đúng'?

Hắn thừa nhận hắn sẽ bảo vệ nàng?

Ân Xu chỉ là thuận miệng nói đùa một câu, vậy mà Sầm Duẫn lại nhận. Nàng không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, nàng cũng không muốn nghĩ nhiều.

Bỗng nhiên bên ngoài chạy tới một đống người.

Sân nhà Lưu gia xây tường cao, trong ngoài đều không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được tiếng la hét ầm ĩ ồn ào. Nhìn đội hình này, như là người toàn trấn đều gom lại đây.

Dẫn đầu là nam nhân cường tráng, râu quai nón, trong tay cầm cuốc đi đến. Mặt mày dữ tợn như hung thần ác sát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.