Đêm qua Sầm Duẫn vào viện lập tức kéo Ân Xu vào nội thất, cũng chưa ăn bữa tối.
Ngày hôm sau, muốn kéo Ân Xu lên hầu hạ hắn dùng bữa sáng, Ân Xu chỉ ngủ không đến một canh giờ, mí mắt dính chặt không chịu thức dậy.
Sầm Duẫn nhìn sắc trời còn sớm, lôi nàng từ trong chăn ra, từ từ mặc quần áo cho nàng, lạnh lẽo bên ngoài chợt đánh úp lại, Ân Xu nhịn không được hơi run, hai tay che người, cuộn tròn.
Con ngươi Sầm Duẫn tối sầm lại, kéo tay nàng, hôn xuống.
Ân Xu cả kinh, phút chốc mở mắt, hoảng loạn đẩy hắn ra, “Hôm nay ngài không đi làm sao?”
Sầm Duẫn ngẩng đầu, liếm liếm môi, “Cho dù ta đi muộn, ai dám nói ta câu nào?”
Người này thật là ngông cuồng ngang ngược.
Cứ như thế, chờ Sầm Duẫn cưỡi ngựa đi Cẩm Y Vệ, quả nhiên đã muộn, Thận Thường theo phía sau hắn, lau mồ hôi trên trán, trời biết, khi hắn ở bên ngoài gọi công tử ra, ánh mắt kia của công tử như muốn giết hắn. Hắn thở ra một hơi, vẫn là hy vọng công tử hồi phủ đi Cẩm Y Vệ.
Liên tiếp mấy ngày, ban đêm Sầm Duẫn đều ở lại ngõ nhỏ Phương Nguyệt.
Người trong Cẩm Y Vệ đều đã biết, gần đây đại nhân của bọn họ luôn bóp thời gian về sớm, thậm chí giờ về ngày càng sớm. Đại nhân bận rộn, một lòng bận việc công vụ Cẩm Y Vệ mọi người đều biết, mọi người chỉ cho là đại nhân có công vụ ngầm phải xử lý, không dám hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-kiep-nay/3100551/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.