“Các ngươi đang làm gì?” Nguyên Mộng Dung đột nhiên đi ra viện, đứng ở cách đó không xa.
Nghe được có tiếng người, Ân Xu hoảng loạn đẩy Sầm Duẫn ra, rũ đầu đứng ở một bên.
Sầm Duẫn cũng kệ nàng đẩy mình ra, xoay người.
Nguyên Mộng Dung hùng hổ đi đến trước mặt Ân Xu, muốn giơ tay tát nàng. Mới vừa nâng tay lên, đã bị Sầm Duẫn ngăn lại.
Nàng ta khó thở, giậm chân, giày da đạp lên trên tuyết, phát ra tiếng vang rộp rộp, mặt ủy khuất.
“Ngôn Chi ca ca, ngươi sẽ không nhìn trúng nô tỳ này chứ!” Nguyên Mộng Dung tức giận nói.
Sầm Duẫn kéo Ân Xu qua, ôm vào trong lòng ngực, “Nhìn trúng thì sao? Nếu hôm nay ngươi phải đi, thì đi nhanh chút, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chắc ngươi cũng hiểu.”
Nàng ta hiểu, nhưng nàng ta thật sự không cam lòng. Gia thế, dung mạo, có điểm nào nàng ta kém nô tỳ này? Dựa vào cái gì nô tỳ này có thể ở trong lòng ngực Ngôn Chi ca ca, được Ngôn Chi ca ca che chở!
Ân Xu đứng trước ngực Sầm Duẫn nhìn khuôn mặt ghen ghét của Nguyên Mộng Dung, khuôn mặt đẹp cũng trở nên vặn vẹo. Nàng không khỏi cúi đầu, nữ nhân hận thù thật đáng sợ!
Người hầu phía sau tới tìm nàng ta, thời điểm không còn sớm, đến lúc khởi hành. Nguyên Mộng Dung giậm chân, Ngôn Chi ca ca không có tình cảm với nàng ta, cho dù nàng ta không cam lòng cũng phải đi.
Nguyên Mộng Dung đi rồi, Ân Xu thở ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-kiep-nay/3100533/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.