“Ngài tỉnh.” Ân Xu mở mắt ra, dụi mắt nhập nhèm nhìn hắn.
“Ừ.” Sầm Duẫn thu tay, sắc mặt tốt lên nhiều, lãnh đạm, phảng phất người vừa rồi không phải hắn.
Ân Xu đứng dậy xuống đất, Sầm Duẫn lập tức bắt lấy tay nàng, “Đi đâu?”
Nàng chớp chớp mắt, nói “Lấy thuốc cho ngài.”
“Không cần.” Hắn nói, “Để Tần Nhu làm, ngươi ở đây không được đi.”
Ân Xu đứng một lát, mỉm cười, “Được.”
Tần Nhu tiến vào đặt chén thuốc xuống, rất có mắt nhìn nhanh chóng lui ra ngoài.
“Ta đút ngài?” Nàng nói.
“Ừ.” Hắn.
Ân Xu cầm cái muỗng khuấy đều chén thuốc, múc một muỗng, đưa tới miệng thổi thổi, mới đút cho hắn.
Hai người đều không nói chuyện.
Qua một lát, Sầm Duẫn uống thuốc xong. Ân Xu buông chén thuốc, cầm khăn lau thuốc bên môi hắn.
Sầm Duẫn nhìn nàng, nói “Ngươi lặp lại câu nói vừa rối lần nữa.”
“Nói cái gì?” Ân Xu hỏi hắn.
Sầm Duẫn nhíu mi.
Ân Xu hiểu ra, lập tức hôn sườn mặt hắn, có tia sáng mờ nhạt ở trong mắt nàng, cặp mắt kia giảo hoạt đến cực điểm, lại nói lời âu yếm động lòng người nhất, “Ân Xu chỉ ở bên cạnh công tử, chỉ gả cho một mình công tử.”
“Cả đời đều là người của công tử.”
Sầm Duẫn nhìn nàng, tay bóp eo nhỏ của nàng, mặc kệ bản thân là bị yêu tinh câu hồn, hay là bị nàng bỏ thuốc, làm tâm hồn hắn mê muội, hắn đều nhận.
“Công tử, ngài bị thương.” Ân Xu chống vai hắn, cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-kiep-nay/3100528/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.