Ông trời quả nhiên không phụ người có tâm, Mạc Lãnh cũng nhận ra rồi. Mạc Lãnh gọi điện đến hỏi tôi:
- Lâm Sảng, cậu định nói gì?
- Cái gì mà tớ định nói cái gì?
- Tớ xem Trái tim dũng cảm rồi, tình tiết đâu phải như cậu kể.
- Ờ... - Tôi ngập ngừng. - Chắc là tớ nhớ nhầm, thì thôi nhân tiện cậu cứ nghĩ về những gì tớ nói đi!
- Lâm Sảng! - Mạc Lãnh sốt ruột.
- Tớ cúp máy đây! - Tôi không dám nói tiếp, chỉ sợ sẽ nhỡ miệng nói ra bí mật của Bầu Trời.
Đi chợ một chuyến, thả sức mặc cả cùng với mấy bà bán hàng rồi xách một đống chiến lợi phẩm về nhà. Vừa mở cửa ra đã thấy mẹ Lâm Diệu và mẹ tôi đang ngồi trên ghế ngoài phòng khách bàn bạc chuyện gì đó. Nhìn thấy tôi về, hai người liền ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi đầu xuống, thì thầm cái gì đó. Chuyện gì thế này? Không làm gì được tôi nên đến gây khó dễ cho mẹ tôi hả? Nể mặt Lâm Diệu, tôi đã nhịn bà vài phần, nhưng nếu bà định đến để gây khó dễ với mẹ tôi, tôi quyết không nhường nhìn nữa! Tôi hít thở thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để chửi bới.
- Con đứng đó làm gì? Không nhìn thấy trong nhà có khách sao, chẳng có tí phép tắc nào thế! - Mẹ tôi lườm, tôi. Hả? Mẹ, chẳng phải mẹ từng nói rất oai sao, tại sao hôm nay lại mềm nhũn đi thế? Rốt cuộc bà ấy đã ném bao nhiêu tiền cho mẹ để mẹ quỳ gối xuống thế?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-con-rua-vang/75496/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.