- Không được, em nhất định phải gặp tổng giám đốc của họ! - Tôi bướng bỉnh nói.
- Lâm Sảng, thôi bỏ đi, đền tiền thì đền tiền! - Lâm Diệu khuyên can.
Giờ tôi chẳng hề cảm kích Lâm Diệu, không một chút nào. Bạn gái cũ của anh gây sự với tôi, thế mà anh để mặc cho cô ta bắt nạt tôi?
- Lâm Diệu, anh sợ cô ta không tha cho em hay là sợ em đối phó với cô ta? - Tôi cáu kỉnh hỏi.
- Em nói gì vậy? Anh đối xử với em thế nào em còn không biết à? Em còn nói như vậy nữa, phải đền tiền thì đừng đến tìm anh đấy! - Lâm Diệu cũng bực bội đáp.
Hừ, tôi cười nhạt, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy tiền của anh đi bồi thường cho người ta. Với tính khí của tôi thường ngày, gặp phải chuyện này chắc tôi đã một cước đá anh đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi, nhưng giờ đang đụng độ tình địch, mặc dù trời yên bể lặng nhưng ai mà biết có sóng ngầm hay không? Lúc quan trọng này không thể để anh thất vọng về tôi được. Cho dù có phải đền tiền tôi cũng sẽ tự làm. Hai người đàn bà đánh nhau, không có chỗ cho đàn ông xen vào.
- Thôi được rồi, để em nghĩ đã, em về nhà đây! - Tôi lảng ra khỏi vòng tay Lâm Diệu, chỉnh lại quần áo. Lâm Diệu kéo tay tôi lại, bảo tôi không về có được không, nhưng tôi nói hôm nay không có tâm trạng nên bỏ về luôn.
Giờ tôi phải chuẩn bị kỹ càng. Đương nhiên đền tiền là trường hợp xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-con-rua-vang/75492/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.