Sau khi chỉnh đốn lại tâm trạng, tôi lặng lẽ đến công ty làm việc, không còn cười đùa vui vẻ như bình thường. Tôi đang chờ đợi điện thoại đổ chuông. Tôi nghĩ Trương Hạo sẽ gọi cho tôi. Chỉ cần anh ấy gọi đến, hỏi tôi có còn yêu anh ấy không, tôi sẽ không do dự mà trả lời: Yêu, vẫn còn yêu.
Thế nhưng Trương Hạo không gọi đến. Hết ngày này qua ngày khác. Một tuần đã trôi qua, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có. Lâm Diệu hàng ngày nhìn thấy tôi đều tỏ vẻ lạnh lùng. Đúng là đồ trẻ con, đồ hẹp hòi, chẳng qua tôi chỉ đến nhà anh hát hò có một buổi, có cần phải tỏ thái độ thế không? Chỉ có điều dạo này tôi cũng chẳng có hơi sức đâu mà so đo với anh. Giờ tôi chỉ quan tâm đến Trương Hạo mà thôi, rốt cuộc anh có gọi đến không thì bảo?
Hai tuần trôi qua, tôi không nhịn nổi nữa. Thôi được rồi, tôi gọi, tôi gọi, tôi mặt dày gọi cho anh một lần. Tôi nhấc máy gọi đến số của Trương Hạo.
- Lâm Sảng? - Giọng nói cho thấy Trương Hạo rất ngạc nhiên và mừng rỡ.
- Đúng thế! - Tôi cố nói thật bình tĩnh.
- Có chuyện gì không?
Chết mất, có chuyện gì không? Tôi chỉ gọi để hỏi anh ta có muốn quay về bên cạnh tôi không? Nhưng tôi đã cảnh cáo bản thân, không được nói ra lời đáng xấu hổ này, anh bảo tôi làm sao nói ra đằng miệng được?
- Ờ, tôi gọi hỏi anh khi nào trả tôi tiền! - Cũng may là còn chuyện khác làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-con-rua-vang/75478/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.