Nam nhân ung dung tựa người vào tường, tay bỏ trong túi quần, khóe môi hơi cong lên, hình như hắn hơi gầy một chút, nhưng mi mục vẫn nhược họa (Công Tử Công Tử Công Tử~~~ ),đẹp đến mức đủ tiêu chuẩn làm người mẫu.
“Bảo bối.” Hắn khẽ gọi.
Tô Đình không nén được rùng mình.
Nam nhân nở nụ cười, không nhìn hắn nữa, nhẹ nhàng vỗ tay, bỗng có mấy người đàn ông cao to lạnh như tiền bước ra từ bóng tối, “Mang đại tẩu về nhà.” Nghiêm Lãng trầm giọng ra lệnh.
Tô Đình nhìn bọn họ càng lúc càng tới gần mình, càng lúc càng thấy lạnh, cuộc sống giam cầm như ác mộng kia lại đột nhiên hiện lên trong ký ức của hắn, còn có cái đêm đau như xé đó…
“Đừng tới đây…” Hắn thì thào, gần như hoảng loạn “Đừng tới đây!!!”
Nghiêm Lãng nhắm mắt làm ngơ, thản nhiên đưa mắt ý bảo những người đó bao vây hắn.
“Đừng! Tôi không muốn về đó!” Tô Đình vừa lùi về sau, vừa vung tay hoảng loạn trong không trung. “Đường Kính! Đường Kính, cứu tôi với!” Hắn quay đầu sang, hi vọng Đường Kính sẽ cứu hắn.
Dù biết mình đã bị phản bội, nhưng con người này luôn chăm sóc quan tâm hắn, khiến cho Tô Đình trong vô thức cảm thấy muốn dựa dẫm.
Đường Kính thoáng dừng lại, bước tới cầm tay hắn.
Nghiêm Lãng nhíu mày.
Tô Đình cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, hắn quay sang nhìn Đường Kính, nắm chặt tay hắn.
Sau đó, trên cổ đã bị đánh thật mạnh, trong chớp mắt trời đất đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dap-thanh-gian/3190898/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.