Đó thực sự là một hồi cường gian tàn khốc.
Sáng hôm sau Tô Đình tỉnh dậy, đau đớn ở phía sau cơ thể khiến hắn phải hít thật sâu.
Hắn cố gắng di chuyển, nhưng phát hiện ra đang bị một đôi tay trói chặt lấy, không thể cử động. Trên đầu là tiếng hít thở ấm áp và an bình, hắn ngước mắt nhìn, đó là một gương mặt nam nhân vô cùng anh tuấn.
Không còn cả khí lực để mắng, Tô Đình nghĩ bản thân mình lúc này đúng là tự làm tự chịu, tự nhận lấy hậu quả, chẳng trách được ai. Đã biết rõ thần kinh Nghiêm Lãng không bình thường, biết những người thân thiết của hắn sẽ đột nhiên bị nguyền rủa, bản thân còn cố chấp ở lại bên cạnh hắn.
Gieo nhân nào gặt quả đó, thật chẳng trách được ai.
Cố hết sức giãy giụa khỏi vòng tay của đối phương, Tô Đình nhặt y phục ở dưới đất mặc vào, chạy đi rửa mặt, rồi rón rén đi về phía cánh cửa.
Khi sắp đến cửa, hắn dừng lại, chần chừ một chút, xoay người, chạy về phòng khách, ngồi xuống nhìn nam nhân đang yên giấc.
Nghiêm Lãng ngủ rất say, đầu hơi nghiêng nghiêng, bàn tay cuộn lại thành nắm, tựa như trong mộng đang cố níu giữ cái gì. Hắn ngủ cũng rất ngon, mặt mày thư hoãn, dung mạo tuấn lãng, thật giống như đã rất lâu rất lâu rồi hắn không ngủ được một giấc như vậy, gần như có chút an bình.
Tô Đình thật chăm chú, thật cẩn thận nhìn hắn vài giây, không thể nói lên được cảm giác trong lòng là gì, sau đó, hắn cắn răng, đạp nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dap-thanh-gian/101260/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.