Trong nháy mắt Tô Đình bị ngũ lôi oanh đình, run run trỏ: “Anh chính lllà…”
Đối phương không thèm chớp mắt: “Là tôi.”
Tô Đình nghẹn ngào cả nửa ngày, phun ra hai chữ: “Ám hiệu!”
Nam nhân thoáng suy nghĩ: “…Thiên vương cái địa hổ”
Tô Đình: “Sai! Là sàng tiền minh nguyệt quang”. Xoay người đá vào cửa xe: “Làm ơn cho xuống xe.”
Bịch bịch bịch, cửa xe lù lù bất động.
Nam nhân khẽ nghiêng đầu, đôi mắt mang ý cười nhìn Tô Đình hổn hển vật lộn với cái cửa, tựa như đang nhìn một cậu bé con cố tình gây sự.
Tô Đình xoay người, thống thiết kêu lên: “Đại ca, anh tha em đi, em không có tiền lại không có sắc, anh bắt em cũng không có giá trị gì, chỉ chướng mắt của anh thôi, phải không?”
Đồng Thị Thiên Nhai nói: “Tôi không chướng, tôi thích coi trọng phần nhân phẩm con người hơn.”
Tô Đình: “Ai cũng biết em là một thằng tồi.”
Nam nhân thở dài: “Vậy đành chịu thôi, tôi đành phải cố gắng chấp nhận…”
Tô Đình vội nói: “Khỏi nhận khỏi nhận, công tử ngài tài mạo song toàn nhân trung long phượng, sao phải vì một tên tiểu nhân mà ủy khuất bản thân mình? Thiên nhai hà xử vô phương thảo nha!”
“Trong mắt tôi, cậu chính là phương thảo.”
Tô Đình chấn động, đđđây là… trêu ghẹo trắng trợn nha! hắn vô cùng lo lắng nói: “Đâu có, tôi chỉ là một cọng cỏ đuôi chó thôi.”
Đồng Thị Thiên Nhai khẽ nheo mắt, ung dung nói: “Dường như cậu không muốn quen biết với tôi, tôi khiến cậu rất thất vọng?”
Tô Đình nín lặng, không biết phải nói thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dap-thanh-gian/101248/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.