Chương trước
Chương sau
Bọn người Tần Xuyên chờ đợi không bao lâu thì Yên Nguyệt tiên tử đuổi tới. Nàng ung dung hoa quý, ưu nhã tuyệt mỹ, vóc dáng quyến rũ nổi cộm sau bộ váy áo bồng bềnh, đầy chất tiên khí để cho người ta ghé mắt mà nhìn.
Tất nhiên, đến cấp bậc chân nhân như Linh gia ba vị trưởng lão hay Thanh Liên kiếm các hai vị hộ pháp thì nhiều hơn là kính sợ. Khí thế trên người nàng quá mạnh mẽ. Tứ phẩm tầng tám đặt trước mặt bọn hắn cái này tầng hai, tầng ba tựa như một ngọn núi lớn không thể vượt qua.
Chênh lệch là quá nhiều. Nếu như hai bên nổi lên xung đột. Yên Nguyệt chân nhân không dùng đến mười chiêu có thể đánh chết năm người bọn họ.
“Gặp qua Yên Nguyệt chân nhân.”
“Vãn bối ra mắt Yên Nguyệt tiền bối.”
“Đồ nhi gặp qua sư nương.”
Đám người riêng phần mình lên tiếng chào hỏi.
Yên Nguyệt nhìn thoáng qua Tần Xuyên, thấy hắn không có tổn thương liền nhẹ nhõm thở ra. Tình huống bây giờ hỗn loạn, nếu ngay cả đồ nhi ra chuyện thì nàng khó lòng xử lý.
Lúc này, nàng mới hướng về năm vị chân nhân, nói khẽ:
“Gặp qua năm vị đạo hữu.”
Còn về những người khác, nàng không nhìn. Không một ai dám lên tiếng trách móc nàng. Chân nhân chính là có chân nhân quyền uy, thượng vị giả chính là có thượng vị giả uy thế, những người còn lại so với nàng là không cùng một đẳng cấp.
Yên Nguyệt chân nhân nhận ra hai nhóm người tại đây. Thanh Liên kiếm các và Thiên Nam quận Linh gia, đều là thế lực khổng lồ tại Thiên Nam quận, đều là thành viên Liên Minh chính đạo lần này. Để cho nàng không ngờ tới được là hai bên trạng thái tựa hồ là đối đầu với nhau.
Tần Xuyên trong lúc này tranh thủ truyền âm cho nàng sự tình vừa rồi. Nghe đến hết, sắc mặt Yên Nguyệt chân nhân có phần ngưng trọng, không phải bởi vì một tên Nhị phẩm tu sĩ cỏn con, mà chỉ là việc này rất dễ dàng bốc lên hai phe thế lực tranh đấu. Nếu là không cẩn thận, nàng cũng có thể nhiễm vào trong đó.
Vì để chắc chắn, nàng muốn xác nhận lại một lần nữa:
“Các vị đạo hữu, ta từ đồ nhi biết đến sự tình như vậy, ta sẽ thuật lại một lần từ đầu đến cuối. Nếu như ta có chỗ nào hiểu lầm, hay thông tin không chính xác, các vị xin mời tự nhiên chỉnh sửa. Chuyện bắt đầu…”
Cũng không dài, chỉ là năm,mười câu tóm gọm sự kiện từ đầu đến cuối.
“... Như vậy, ta không có hiểu sai tình huống chứ?”
Ba vị trưởng lão Linh gia dẫn đầu mở lời:
“Yên Nguyệt đạo hữu đạt đến thông tin là đúng những gì xảy ra.”
Hai vị hộ pháp cũng lên tiếng:
“Yên Nguyệt đạo hữu tinh tường.”
“Nếu đã vậy…” Nói đến đây, Yên Nguyệt chân nhân nhìn về phía thanh niên trẻ tuổi, sắc mặt không tốt đẹp lắm, cả người tỏa ra khí thế như con mãnh thú bị trói buộc. Nàng nhẹ giọng:
“Dịch tiểu hữu, ngươi hiện tại bị hiềm nghi liên quan đến ma tu, ngươi nhưng có gì muốn giải thích?”
Nàng chỉ nói là hiềm nghi liên quan chứ không trực tiếp khẳng định, đây cũng là cách nói dễ chịu rất nhiều.
Hắn chắp tay hướng Yên Nguyệt chân nhân, nói:
“Vãn bối không có gì tốt giải thích.”
Thái độ mười phần hời hợt.
Điều này làm Yên Nguyệt chân nhân hơi cau mày, trong lòng có chút không thích. Từ vừa mới bắt đầu đến, đối phương đã không cho nàng tốt sắc mặt. Dẫu nàng không phải là người muốn cả thế giới chú ý đến mình, nhưng thân là một tiền bối, lại là một chân nhân, nàng cảm thấy đối phương quá không cho mặt mũi như thế là kiện hết sức bối rối.
Bất quá, bên ngoài nàng vẫn là bình tĩnh. Một tiểu bối, nàng cũng không tiện trách cứ điều gì, dễ khiến người khác nói nàng lòng dạ hẹp hòi.
Điều chỉnh tâm tình, Yên Nguyệt chân nhân tiếp tục mở miệng:
“Nếu như tiểu hữu đã không có gì giải thích, như vậy, chúng ta đưa tiểu hữu về Liên minh Chính đạo để tiến hành điều tra. Nếu như tiểu hữu trong sạch, chúng ta tự nhiên trả lại tự do cho tiểu hữu. Nhưng nếu như tiểu hữu có liên quan đến ma tu, như thế…”
Nói đến đây, ánh mắt nàng sắc lạnh, uy thế kinh khủng như có như không lan tràn ra xung quanh khiến cho mấy vị Tứ phẩm chân nhân giật nảy mình.
Bất ngờ thay, đứng mũi chịu sào Dịch Phong không mảy may có chút rung động. Bạn sinh Linh bảo trong thức hải thay hắn âm thầm phân giải cỗ uy thế này.
Nhưng Yên Nguyệt chân nhân không biết nội tình, thấy hắn không mảy may biến sắc, trong đáy mắt lóe lên vẻ mặt kinh ngạc.
Dịch Phong lúc này cũng nhìn xem nàng, không có chút nào ý tứ lùi bước. Hắn mở miệng:
“Mong tiền bối thứ lỗi, vãn bối không thể nào tuân theo.”
Hắn không muốn nghe theo, bởi tại Liên minh Chính đạo, hắn đắc tội qua quá nhiều người, hơn nữa, đều là chân chính thiên kiêu của các đại thế lực. Bị áp giải về rồi, hắn sợ rằng, bản thân mình cho dù không có tội cũng sẽ bị ép nhận tội.
Yên Nguyệt chân nhân nhíu mày, không ngờ tới hắn sẽ từ chối. Nàng trầm giọng:
“Ngươi nhưng có biết được, ngươi từ chối lại có ý vị như thế nào?”
Dịch Phong không yếu thế, đáp:
“Vãn bối chỉ là không muốn đi mà thôi, lại có thể có ý vị như thế nào?”
Giọng điệu của hắn dường như mang theo chút khiêu khích.
Cái này cũng không trách hắn. Chỉ bởi cuộc đời hắn từ bé, bởi vì thiên phú yếu kém mà nhận qua quá nhiều chèn ép, không chỉ bởi huynh đệ đồng trang lứa mà còn bởi cả thế hệ trước. Tính cách hắn không ương ngạnh, hắn không vượt qua nổi.
Bất quá, thái độ này của hắn lập tức để cho rất nhiều người mở rộng tầm mắt. Yên Nguyệt chân nhân từ vừa bắt đầu còn muốn dùng biện pháp ôn hòa để giải quyết vấn đề, hiện tại nàng có chút đồng tình với Linh gia.
Một bên khác, một vị trưởng lão Linh gia cũng nhìn không nổi, hắn quát lớn:
“Có nghĩa là ngươi hổ thẹn vì cấu kết với ma tu. Không, chính ngươi là ma tu, ẩn mình vào Liên minh Chính đạo, sát hại tu sĩ.”
Dịch Phong nghe vậy, lập tức trừng mắt nhìn hắn, hận hận nói ra:
“Lão thất phu, ta làm việc từ khi nào đến ngươi phán xét?”
‘Tốt. Tốt. Tốt.” Vị trưởng lão này giận quá thành cười: “Các vị đạo hữu tại đây chứng kiến, tiểu tử này không những không biết quay đầu hối cải, còn tại chỗ thách thức cả Yên Nguyệt đạo hữu lẫn chúng ta Linh gia. Hôm nay, lão liền cầm xuống hắn, các vị đạo hữu không nên ngăn cản.”
Nói xong, hắn không đợi cho mọi người phản đối, lập tức xuất thủ. Linh lực trong cơ thể tuôn trào như một dòng lũ, từ trong đan điền vị trưởng lão, thông qua kinh mạch hình thành một cỗ lực lượng, thế không thể đỡ đánh thẳng về phía Dịch Phong.
Tại chỗ có thể phản ứng kịp tốc độ của vị chân nhân cũng chỉ có Tứ phẩm chân nhân trở lên.
Yên Nguyệt chân nhân không có ngăn cản. Nàng không muốn trấn áp thô bạo người này, nhưng cũng không có cản trở người khác.
Hai vị trưởng lão còn lại của Linh gia thì vui thấy điều này. Hai vị Hộ pháp giả của Thanh Liên kiếm các cũng không ngăn cản. Nói đùa gì, tình thế đến hiện tại, bọn hắn bản tâm cũng không muốn ngăn cản.
Mà Xảo Vân tiên tử thì còn lâu mới phản ứng kịp.
Dịch Phong nhìn về cỗ lực lượng khổng lồ đánh về phía mình, trong lòng quá sợ hãi. Hắn không kịp tránh né.
Không.
Cho dù là động đậy cũng không kịp. Toàn bộ thân thể hắn giống như bị kẹp chặt bởi nham thạch, không thể động lấy một ly.
Cũng không đúng.
Chỉ là bởi vì thân thể hắn không thể theo kịp tốc độ tư duy của hắn mà thôi. Dịch Phong chỉ có thể trơ mắt nhìn sức mạnh kia, thế không thể cản không ngừng áp sát.
Đúng lúc này, Linh bảo trong thức hải của hắn khẽ động. Thứ bảo vật từ khi sinh ra đã luôn tại trong thân thể hắn, không ngừng cắn nuốt linh lực và huyết khí của hắn để trưởng thành, là thứ đã khiến cho hắn có mười lăm năm sống trong danh tiếng cặn bã, cũng là thứ mang đến cho hắn hy vọng quật khởi, ba động mạnh mẽ.
Đó là một cái chuông lớn, toàn thân đồng nhất một màu vang au như thể đúc từ hoàng kim nguyên chất, bên trên là những họa tiết, hoa văn tối nghĩa, dày đặc.
Kiện Linh bảo hình chuông, tại thời khắc sinh mạng hắn gặp nguy cơ, bay ra khỏi thức hải, hóa thành một tầng sáng nhàn nhạt, bao phủ thân thể hắn.
Oanh.
Cỗ lực lượng khổng lồ va chạm với hình chuông mờ ảo tạo ra chấn động dữ dội, thổi túc mấy thước đất, nhấc bay năm vị đệ tử Thanh Liên kiếm các gần đó ra xa gần mười trượng. Khói vụi mịt mù lan tỏa khắp đại địa.
Đến khi lực lượng tán đi, Dịch Phong vẫn còn tại đó, không lộ ra chút hao tổn mảy may, chỉ là trong ánh mắt còn vương lại nỗi sợ hãi chứ dứt.
Bao phủ bên ngoài hắn là một tấm màn sáng, có hình chiếc chuông, cao một trượng, vừa vặn bao bọc hắn từ mọi phía.
Những người có mặt kinh ngạc không thôi nhìn về phía Dịch Phong.
“Đây là cái gì?”
“Thứ gì bảo vật có thể trợ giúp hắn chống lại Tứ phẩm chân nhân?”
“Là pháp bảo sao? Chưa từng nghe nói qua?”
“Hắn rốt cuộc sở hữu bao nhiêu át chủ bài cơ chứ?”

Những đệ tử trẻ tuổi nhìn một màn này, nghị luận không ngừng. Đặc biệt là đệ tử của Linh gia, càng là kinh hãi không thôi. Bọn hắn giao phong với Dịch Phong nhiều lần, cũng là từng ấy lần ăn thiệt thòi. Bọn hắn khắc sâu minh bạch, thực lực tên này không tầm thường, không thể dùng cảnh giới để đối đãi hắn. Đặc biệt, hắn còn sở hữu con bài chưa lật nhiều lắm.
Mà bậc tu sĩ đi trước, kiến thức rộng rãi thì ngay lập tức nhận ra.
“Là bạn sinh Linh bảo.”
“Tiểu tử này thế mà lại sở hữu bạn sinh Linh bảo.”
“Ai có thể ngờ, một cái Dịch gia cỏn con lại có thể ra bực này thiên kiêu?”
Chân nhân cấp bậc tu sĩ biết được điều này, trong lòng không khỏi cảm thán. Có được bạn sinh Linh bảo, không khác gì một cái tư chất tuyệt thế thiên kiêu, cho dù là Tần Xuyên, Linh Thanh Chiến cũng không thể sánh bằng, mà cỡ như Xảo Vân tiên tử cũng kém hơn nửa bước.
Bất chợt, lại có người tiếc hận thở dài:
“Đáng tiếc, hạt giống tốt như thế lại đi cấu kết ma đạo.”
Lời vừa ra, ánh mắt của mọi người cũng phát lạnh. Đúng thế, hắn cấu kết ma đạo chưa nói, tư chất tốt như thế cấu kết ma đạo càng nguy hiểm. Một khi hắn trưởng thành, e rằng họa loạn nhân gian.
“Bạn sinh linh bảo thì làm sao? Lão phu không tin không trấn áp được ngươi tên tiểu tử này.”
Vị trưởng lão vừa ra tay của Linh ra một lần nữa gầm lớn. Bàn tay khô, gầy của hắn vươn ra, cỗ linh lực khủng bố còn gấp ba lần trước đó phá không mà ra, ầm ầm đánh về phía lớp phòng ngự vàng óng.
Trước đó, hắn chỉ đơn giản là muốn trấn áp đối phương, cho nên xuất thủ chỉ dùng lực lượng tương đương Tam phẩm tầng ba. Hiện tại, hắn muốn phá vỡ phòng ngự, cho nên trực tiếp dùng đến lực lượng của tam phẩm tầng tám.
Hai cỗ sức mạnh một lần nữa va chạm. Lần này, đến lượt bạn sinh Linh bảo của Dịch Phong lâm vào thế yếu.
Bản thân bạn sinh Linh bảo là phi phàm, nhưng tu vi chủ nhân nó quá yếu, không phát huy ra sự phi phàm ấy.
Không ra ba hơi thở thời gian, trên chiếc chuông ánh sáng liền xuất hiện vết nứt như mạng nhện. Lại qua tiếp ba hơi thở thời gian, những vết nứt ấy đã lan tỏa khắp bề mặt.
Mắt thấy chiếc chuông hư ảnh muốn phá toái, một giọng nói mang theo trêu tức bỗng vang vọng khắp thiên địa:
“Linh Vân Nam, ngươi già mà không biết kính. Đường đường một Tứ phẩm chân nhân lại không cần mặt mũi, xuống tay với một tên tiểu bối.”
Theo giọng nói vừa dứt, một cỗ lực lượng phô thiên cái địa, trấn áp hết thảy những người có mặt, không biết từ đâu kéo đến, đánh tan lực lượng của vị trưởng lão nhà họ Linh.
Đồng thời, chiếc chuông hư ảnh như đến giới hạn chịu đựng của nó, phá toái thành mảnh nhỏ, tán biến vào không khí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.