Kế đến Hoàng Thạch lui xuống, nhường đài cao cho một vị lão giả. Vị lão giả này thân hình lam lũ, râu tóc bạc phơ, làn da nhăn nhúm, nâu sạm, da thịt khô quắt, héo gầy tựa như gốc cây khô ngàn năm.Lưn lão giả còng xuống, tựa như cột sống chẳng thể nào chống đỡ nổi thân thể nhỏ bé, bộ áo bào xám xịt, vá chằng chịt rộng thùng thình bao khỏa lấy thân thể ốm yếu.
Dẫu vậy. mỗi bước lão giả đặt ra vững vàng vô cùng. Không một ai dám khinh thường kẻ này, bởi khí thế hùng hỗn trên người lão thình lình đã thuộc về hàng Tứ Phẩm chân nhân. Đôi mắt mờ đục của lão để lộ ra sự tang thương của năm tháng, để cho chúng tu sĩ trẻ tuổi bên dưới có loại ảo giác xem thấu hết thảy vạn vật thế gian.
“Đến đây, để lão phu trực tiếp điều hành buổi luận đạo này thôi. Sau đây là quy tắc luận đạo, lão phu sẽ chỉ nói một lần, các ngươi nghe cho rõ…”
Giọng của lão trầm đục mà rõ ràng, vang vọng khắp mấy trăm trượng quảng trường. Hơn năm nghìn tu sĩ trẻ tuổi nín thở ngưng thần, chăm chú lắng nghe.
Trần Nguyên cũng không ngoại lệ, hắn là nghiêm túc đến đây học tập, tự nhiên không muốn bỏ lỡ. Chỉ là mấy phút sau, hắn ngẩn người:
“Lại là cái này?”
Trần Nguyên không thể tin vào tai mình. Chờ cho đến khi lão giả hoàn toàn trình bày xong, hắn một lần nữa quay sang xác nhận lại từ Lữ Như Yên. Chắc chắn mình không có nhầm lẫn sau đó, hắn thật là mộng bức.
Nguyên lai, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/223662/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.