Vân giới, Ngọc Lâm sơn mạch, Ngọc Lâm thành, Ngọc Tiên Lâu.
Trần Nguyên bị cỗ lực lượng tinh thần bất ngờ tập kích khiến toàn thân choáng váng, lùi về phía sau ba bước mới dừng lại. Mắt hắn tối sấm, đầu óc quay cuồng. Chỉ là thân thể trải qua không ít trận chiến, hình thành nên bản năng giữ thế cân bằng mới miễn cưỡng để hắn còn đứng được trên hai chân.
"Trần công tử... Trần công tử... công tử không sao chứ?" Thanh Uyển thấy thế thì kinh hoảng, vội vàng lao tới bên người hắn, một bên đỡ lấy hắn, một bên gấp gáp hô lớn.
Đông Liên tiểu thư chưa từng nói lời nào. Ánh mắt của nàng chỉ chăm chú nhìn vào nam tử trẻ tuổi, tu vi cao tuyệt không dời lấy một khắc. Hai con ngươi sáng láng, lấp lóe tựa như phản ánh vô số suy nghĩ trong đầu nàng chạy qua.
"Thanh Uyển cô nương, ta không sao." Sau chừng ba hơi thở, Trần Nguyên mới lên tiếng. Hắn lặng lẽ không một tiếng độc tách ra khỏi Thanh Uyển, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, đã để Thanh Uyển cô nương lo lắng."
Mà lúc này, Thanh Uyển cũng chú ý tới nàng và Trần Nguyên có bao nhiêu thân mật. Hai gò má nàng ráng hồng như trời chiều, cúi mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Trần... Trần... công tử... không... không sao thì tốt rồi."
Thế rồi, tựa như cảm thấy lời nói không rành mạch của mình dễ khiến cho người khác có suy nghĩ hiểu lầm, hoặc cũng có thể là không muốn tiếp tục bầu không khí trầm mặc, Thanh Uyển vội vàng nói thêm: "Trần công tử thật không làm sao chứ?"
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087448/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.