Nghe được giọng nói của Lục Thiên Tuyết, Trần Nguyên không hề suy nghĩ quá nhiều. Hắn nâng tay lên, một đoàn pháp lực tràn ra. Cửa chính mở, trận pháp cũng dỡ xuống một lỗ hổng.
"Vào đi." Hắn nói.
"Đa tạ tiền bối." Lục Thiên Tuyết nhẹ giọng đáp lại.
Nàng dạo bước vào trong, tư thái nàng thướt tha mà vẫn không kém phần lạnh lùng, cự người ngoài ngàn dặm như một đóa tuyết liên cô độc.
Trần Nguyên đã ngồi sẵn trên bàn uống nước, trước mặt bày ra một ấm trà, chờ đối phương.
"Ngồi xuống trước đi" Hắn nói, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Thế nào? Vẫn còn suy nghĩ chuyện đi Thanh Sơn ba ngày sau?"
Trần Nguyên cảm thấy, đây có lẽ là chuyện duy nhất mà nàng còn lăn tăn với hắn mấy ngày này.
Quả nhiên, vừa đến trước mặt hắn, nàng liền mở miệng, không hề giấu diếm mà đáp lại: "Làm phiền tiền bối. Vãn bối quả thật vẫn còn nghĩ đến chuyện này. Cuộc gặp mặt này đối với vãn bối rất quan trọng. Cho nên, vãn bối không thể không đi."
Trần Nguyên nhìn nàng, trầm ngầm không nói.
Lục Thiên Tuyết thấy vậy, cũng không có ý thoái lui mà tiếp tục lên tiếng: "Tiền bối, ta sẽ không để tiền bối đi không công chuyến này. Như vậy đi, chúng ta lai đến làm một hồi giao dịch. Tiền bối cảm thấy như thế nào?"
Một thời gian ở chung, nàng xem như hiểu ra, người nam tử trước mắt cũng không phải hạng người sẽ chịu ăn thiệt thòi gì. Đặc biệt là đối với người lạ. Muốn mượn sức của hắn? Có thể. Chẳng qua là cần giao ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087423/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.