Vụ ồn ào mà Dược Huyên Huyên gây ra tại quán dược tài thu hút không ít tu sĩ cùng người dân qua đường vây lại xem chuyện. Có người nói thế này, có người nói thế kia, bất quá, đại đa số kẻ có mặt đều đồng tình với Dược Huyên Huyên.
Lại có người tiếc hận nói: "Ai, đáng tiếc vị tiên tử xinh đẹp kia. Tại nơi này mua dược tài, chịu đến Chu chưởng quỹ bóp chẹt."
Lại có người khác nói: "Nào chỉ riêng nơi này. Tại Thôi Nguyên thành, có chỗ nào mà dược tài không bị bán đắt hơn đến mấy lần đâu? Bất quá, vị Tiên tử kia có lẽ là lần đầu đến Thôi Nguyên thành đi, nàng không biết dược tài nơi đây đắt như thế nào nên mới chịu mua."
Một người khác nữa lên tiếng tán đồng: "Đâu chỉ dược tài, pháp khí, phù lục, trận pháp, đan dược,... có thứ nào mà giá cả không bị tăng lên mấy lần đâu? Chúng ta những cái này tán tu, tu vi yếu kém, thấp cổ bé họng, sau cùng chỉ có thể cắn răng nhắm mắt mà chịu đựng."
"Ai... Chung quy vẫn là vị tiên tử kia chịu một cái thiệt thòi lớn. Đáng tiếc, đứng sau Chu chưởng quỹ thế lớn. Nếu không ta cũng không ngại lên giúp một phen tiên tử, chưa biết chừng còn nhận được tiên tử ưu ái đâu. Hắc... hắc..."
"Dừng. Dừng ngay. Bằng ngươi cũng xứng. Ngươi lại không nhìn, bên cạnh vị tiên tử kia có vị nam tử phong thần tuấn lãng như vậy. Nàng mắt mù mới không đi xem hắn mà tới nhìn ngươi."
...
Trần Nguyên nghe được không ít thanh âm bàn tán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087417/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.