Chương trước
Chương sau
Bầu không khí lâm vào tĩnh lặng thật lâu. Một cỗ áp lực vô hình, không nặng nề nhưng lại bức bách người ta khó thở, bao trùm lên toàn bộ không gian. Thất giai cấp bậc bảo vật đích thực là khiến cho người ta quá mức khiếp sợ. Chưa hề hiện diện, chỉ là danh tiếng của nó mà thôi đã đầy đủ khiến cho những tu sĩ ở đây, hết thảy đều là tuổi trẻ thiên kiêu, đều giật mình hoảng hốt không thôi.
Qua thật lâu, Lục Thiên Tuyết mới gian nan hỏi: "Tiền... tiền bối thật sự là nghiêm túc?"
"Ta chưa bao giờ nói đùa với ngươi, Lục tiên tử." Trần Nguyên nghiêm nghị đáp lại.
Lục Thiên Tuyết trầm mặc. Nàng cũng không cho rằng, sẽ có người mang loại chuyện này ra làm trò đùa. Thế nhưng là, Thất giai cấp bậc Linh Thủy vẫn là quá kinh thế hãi tục. Trong lúc nhất thời, Lục Thiên Tuyết khó mà chấp nhận, cũng khó mà bình tĩnh.
Tựa như nhìn thấu tâm tư của nàng, Trần Nguyên đưa tay vào trong túi áo, động tác nhìn như tìm tòi túi trữ vật nhưng thực ra là che giấu hành vi liên hệ với bản tôn, lấy đi vạn cân Thât giai Linh Thủy tại Thái Linh nội viện, nơi thuộc về Nam Hoàng vực tại bên kia đại dương vô tận.
Chẳng mấy chốc, một cái bình pháp khí đê giai, bên trong có phong ấn vạn cân Thất giai Linh Thủy được Trần Nguyên đưa ra trước mặt mọi người. Cà cứ mặc cho bên ngoài chiếc bình đã được che đậy bởi mấy tầng phong ấn hòng hạn chế linh khí từ bên trong khuếch tán ra ngoài, vẫn có một phần rất, rất nhỏ linh khí dư thừa thoát ra khỏi kẽ hở.
Mà dẫu chỉ là một phần rất nhỏ ấy thôi cũng khiến cho phương viên mấy dặm xung quanh nơi Trần Nguyên đứng, linh khí trở nên nồng đậm rất nhiều. Không cần đến những thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ của Ngọc Hòa Châu, những kẻ tu vi đã bước vào Tam phẩm Đại tu sĩ mới nhận ra sự khác biệt này. Ngay cả một đứa bé mới sáu tuổi, chân đạp vào con đường tu luyện chưa đầy hai năm như Dược Linh Nhi cũng dễ dàng cảm nhận sự chênh lệch.
Cô bé mở to hai mắt, kinh ngạc nói ra: "Linh khí đột nhiên biến đến thật nhiều. Là Trần thúc thúc làm sao? Trần thúc thúc thật sự là lợi hại."
Không có ai đi trả lời nàng. Mọi sự tập trung của bón hắn đều đổ dồn vào bình Linh Thủy vừa mới được Trần Nguyên mang đến. Bọn hắn không biết rõ ràng, bình Linh Thủy này phẩm giai chính xác là cao bao nhiêu, thế nhưng, so với Tạo Hóa Lôi Minh Thủy kia hẳn là phải chứa cỗ năng lượng lớn hơn nhiều lắm.
Lục Thiên Tuyết cũng ngây người thật lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bình Linh Thủy bị đưa đến trước mặt nàng. Tâm trí của nàng như đình chỉ hoạt động, động tác của nàng cứng đờ. Bất quá, hành động của nàng vẫn duy trì cẩn thận hết sức có thể. Bởi vì, thứ trong tay nàng rất có thể là Thất giai Linh Thủy, bảo vật thuộc về cấp bậc trong truyền thuyết kia mà chính ngay cả Lục gia mấy trăm vạn năm qua đều chưa từng một lần có cơ hội may mắn sở hữu.
Thế rồi, Lục Thiên Tuyết lúng túng. Nàng xấu hổ nói: "Tiền bối hiểu lầm. Ý của tiểu nữ tử là, tiền bối thực sự cam lòng đổi Thất giai Linh Thủy, lấy Lục giai hạ đẳng Tạo Hóa Lôi Minh Thủy?"
Này cũng là một sự thật mà nàng quan tâm. Có mấy ai lại đi đổi cao giai bảo vật để lấy đồ vật phẩm giai thấp hơn?
Cũng tương tự như tu sĩ, bảo vật đi lên phẩm giai càng cao, chênh lệch giữa mỗi cấp bậc lại càng lớn. Không phải sao? Một giọt nước mắt của một vị Huyền Vương liền có thể hóa thành một hồ Linh Thủy mà vẫn giữa Lục giai hạ đẳng phẩm cấp. Hơn thế nữa, phẩm giai cao hơn, không chỉ bởi vì bảo vật ẩn chứa trong đó nhiều linh khí hơn, mà càng quyết định bởi đạo vận và pháp tắc ẩn chứa trong đó đạt tới cấp bậc càng sâu hơn.
Cho nên, một tu sĩ sẵn sàng đổi một ngàn cân Tứ giai Linh Thủy lấy một cân Ngũ giai Linh Thủy nhưng sẽ không có người làm điều ngược lại.
Cùng một loại bảo vật hay thiên tài địa bảo, tu sĩ sẽ càng có khuynh hướng, hướng về đồ vật phẩm giai cao hơn. Đây là nhận thức chung của toàn bộ giới tu hành.
— QUẢNG CÁO —
Trần Nguyên tự nhiên hiểu rõ điều hắn làm. Hắn thẳng thắn khoát tay, nói: "Lục tiên tử, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Đây là điều ta muốn. Vấn đề hiện tại chỉ là... người có muốn hay không mà thôi."
Lục Thiên Tuyết lâm vào do dự. Nàng hơi chần chờ, sau đó mới cắn răng nói: "Tiền bối, tha thứ cho vãn bối nói điều này. Bất quá, vãn bối không có năng lực phân biệt được phẩm giai thực sự của Linh Thủy tiền bối đưa. Cho nên..." Ngữ điệu của nàng thả chậm lại.
Trần Nguyên hiểu. Không thể phân biệt được hàng, nàng không thể làm giao dịch.
Hắn hơi nhíu mày. Hắn ra quyết định tương đối gấp gáp cho nên chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Không phải ai cũng sở hữu Khởi Nguyên nhãn giống như hắn. Đây là một vấn đề nan giải.
Muốn tìm người có thể phân biệt được phẩm giai của Linh Thủy này? Trần Nguyên nghĩ rằng, vị kia tự nhận là Thái Nhạc Chân quân hẳn là có thể làm tới đi. Bất quá, đối phương cùng với Lục Thiên Tuyết không quen thuộc. Làm sao có thể để cho Lục Thiên Tuyết tin tưởng mà thực hiện vụ giao dịch lớn như vậy?
Đúng lúc này, Lục Thiên Tuyết lại nói thêm: "Hơn nữa, tiền bối, dù là vãn bối có năng lực xác nhận đây chính xác là Thất giai Linh Thủy, vãn bối cũng không có khả năng một mình quyết định. Bất kể là Tạo Hóa Lôi Minh Thủy hay là Thất giai Linh Thủy đều quá trân quý. Có thể thực hiện trao đổi hay không là không phải bằng lời nói của vãn bối mà còn phải dựa vào gia tộc thương lượng mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng."
"Cho nên, ý của Lục tiên tử là?"
"Nếu như tiền bối không bận rộn, xin mời tiền bối di giá đến làm khác Lục gia một chuyến. Lục gia có thể bằng vào pháp khí xác nhận phẩm giai của Linh Thủy, cũng có thể để các trưởng lão quyết định xem có nên hay không trao đổi Linh Thủy." Lục Thiên Tuyết chân thành nói.
Trần Nguyên nhìn nàng chằm chằm, cười như không cười, nói: "Cho nên, Lục tiên tử là muốn ta hộ tống ngươi trở lại Lục gia?"
Biểu cảm của Lục Thiên Tuyết chưa từng thay đổi. Nàng bình tĩnh nói: "Tiểu nữ tử chưa từng có ý đó. Tiểu nữ tử chỉ là muốn làm tận chức trách trong cuộc giao dịch này mà thôi. Bất quá... " Nói đến đây, giọng nói của nàng hơi chậm lại: "Tiểu nữ tử có thể cam đoan, bất luận là sự tình trao đổi có thành công hay không, Lục gia và tiểu nữ tử sẽ không để tiền bối phí công đi một chuyến."
Nói rồi, nàng lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một chiếc bình ngọc, đưa đến trước mặt Trần Nguyên.
"Đây là?" Trần Nguyên vừa mở nắp bình, vừa hỏi.
"Tứ giai trung đẳng đan dược, Thiên Nguyên Linh Đan, có tác dụng tinh luyện linh lực, tăng trưởng tu vi, thích hợp nhất đối với Tứ phẩm Thượng nhân tu sĩ luyện hóa, hỗ trợ tu luyện. Trong bình này có cả thảy mười viên. Đây là tâm ý của tiểu nữ tử, mong tiền bối nhận lấy. Sau khi đế Lục gia, vãn bối và Lục gia sẽ còn có lễ vật khác dâng lên tiền bối."
Suy tư trong chốc lát, Trần Nguyên khẽ gật đầu, đáp ứng: "Đã như vậy, cứ quyết định như lời ngươi nói đi. Ta sẽ đưa ngươi trở về, cùng người trong tộc các ngươi quyết địch cuộc giao dịch này."
— QUẢNG CÁO —
Không thể không nói, Lục Thiên Tuyết thực biết đưa đẩy. Nàng hứa hẹn lễ vât đầy đủ, không để cho đối phương chịu thiệt. Có dạng này chỗ tốt, Trần Nguyên đều không muốn từ chối.
"Đa tạ tiền bối đã hiểu cho, Thiên Tuyết cảm kích vô cùng."
Trần Nguyên khoát tay: "Không có gì. Ta và ngươi trao đổi công bằng mà thôi. Không có ân tình gì ở đây cả."
Rất nhanh, hắn và Lục Thiên Tuyết quyết định kế hoạch của tương lai.
Trong quá trình này, Trần Nguyên mới phát hiện ra, nữ tử này không tầm thường. Tạm thời không nói đến thiên phú tu luyện, chỉ là tâm tính của nàng cũng là hiếm có. Đừng nhìn nàng lấy vãn bối tự xưng khi giao lưu với hắn, kỳ thực, vị thế của nàng chưa bao giờ thấp hơn với hắn trong khi đối thoại. Thậm chí, cả cuộc hội thoại đều là nàng đang chủ động dẫn dắt.
Phần này tâm tính, so với vị kia đã từng là đệ nhất thiên kiêu của Thanh Lạc Vương triều, Hoàng Yên quận chúa, phải mạnh hơn nhiều lắm.
Lúc này, Trần Nguyên đem sự tình lần này nói với Thanh Uyển cùng Dược Huyên Huyên. Cùng từ một chỗ đi ra, hắn vẫn nên nói với các nàng một tiếng trước khi rời đi.
Nào có thể ngờ, Dược Huyên Huyên đáp lại: "Trần công tử muốn đi Lục gia? Vừa vặn, ta cũng cần tìm kiếm mấy loại Tam giai Thượng đẳng vị thuốc chỉ mọc tại Thiên Tuyết hồ bên trong lãnh địa cai trị bởi Lục gia. Vốn ta còn muốn để hoãn lại một thời gian lại đi hái, nay Trần công tử đã có ý định đi Lục gia, như vậy chúng ta có thể cùng đường đồng hành."
Suy nghĩ của nàng rất tự nhiên. Thực lực của nàng không tính là quá mạnh. Đồng hành cùng Trần Nguyên sẽ an toàn hơn nhiều, đặc biệt là khi nàng còn phải chăm sóc Dược Linh Nhi. Càng quan trọng hơn, nàng và Trần Nguyên xem như quen biết. So với một người lạ chưa từng gặp thì độ tin cậy của người trước phải lớn hơn nhiều.
Thanh Uyển cũng nói: "Đã Huyên Huyên tỷ và Trần công tử cùng đi Lục gia, như vậy ta cũng đi cùng thôi. Thật vất vả Ngũ Thái gia gia mới để ta ra ngoài một chuyến, làm sao có thể sớm như vậy trở về?"
"Được. Vậy Thanh Uyển cùng ta đi. Dọc đường có muội làm bạn, ta cũng sẽ đỡ nhàm chán." Dược Huyên Huyên cười nói.
Mặc dù nàng và Trần Nguyên quen biết, thế nhưng quen biết về quen biết, để nàng đơn độc đồng hành cùng với nam tử khác, nàng vẫn là tương đối bài xích.
Lục Thiên Tuyết thì quá xa lạ với nàng. Hơn nữa, nàng luôn cảm thấy nữ nhân này không đơn giản. Trực giác để nàng tránh xa người này một chút, tận lực không nên tiếp xúc quá nhiều.
Hiện tại có Thanh Uyển cùng đồng hành, Dược Huyên Huyên là cầu còn không được.
Bất quá, so với mấy người quyết định nhanh chóng và vui vẻ, lại có một người không cao hứng như vậy. Ngọc Huyền Vương hơi liếc nhìn Trần Nguyên một chút, sau đó đối với Dược Huyên Huyên ân cần nói: "Dược cô nương, mong cô nương trước nghĩ lại. Đoạn thời gian này cô nương vẫn tạm thời đừng nên đến Lục gia thì hơn."
— QUẢNG CÁO —

Dược Huyên Huyên không muốn để ý đến nam tử này. Nàng trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ.
Thanh Uyển lại hiếu kỳ hỏi: "Vì sao Vương gia lại nói như vậy?"
Ngọc Huyên Vương liếc nhìn một bên Dược Huyên Huyên đang làm bộ không để ý tới hắn, hắn hắng giọng, để thanh âm tăng lên mấy phần: "Thanh Uyển tiên tử, các vị không nên đi tới Lục gia, tình hình của Lục gia hiện tại tương đối bất ổn. Lãnh địa của bọn hắn tiếp giáp với một khu vực cấm kỵ được xưng là Ma Uyên. Mấy năm gần đây, tình hình của Ma Uyên tương đối bất ổn. Từ trong Ma Uyên có một số lượng lớn vực ngoại Tà Ma trào ra, xâm lấn các vùng lân cận, săn giết sinh linh, tàn phá môi trường. Tình huống càng ngày càng bất ổn. Các vị đi tới đó sẽ không an toàn."
"Ma Uyên? Vực Ngoại thiên ma?" Lần này, Thanh Uyển là thực sự tò mò chứ không phải là thay Huyên Huyên tỷ của nàng hỏi thăm: "Thật sự là có tà ma từ bên ngoài thế giới xâm lấn?"
Ngọc Huyền Vương gật đầu khẳng định: "Đích thực là như thế. Ma Uyên đã tồn tại từ vô cùng lâu, so với Thanh Lạc Vương triều hay bất cứ thế lực nào còn tồn tại trên Ngọc Hòa Châu đều lâu hơn. Bởi lẽ, tất cả các thế lực còn tồn tại đều có những ghi chép cổ xưa về nó ngay từ những ngày đầu thành lập thế lực. Bất quá, lại không có một ghi chép nào về nguồn gốc hay lai lịch của nó."
Dừng tạm, Ngọc Huyên Vương nói tiếp: "Không một ai biết Ma Uyên kết nói tới nơi nào, vì sao lại xuất hiện. Trong quá khứ, đã từng có nhiều hạng tu sĩ đại năng tiến hành thăm dò qua. Bất quá, sau khi đi đến đầu bên kia Ma Uyên, các vị tiền bối lại chỉ có thể kết luận rằng, bọn hắn đã đặt chân đến một phương thế giới khác, pháp tắc có chút khác biệt, điều kiện tương đối khắc nghiệt để tu sĩ tồn tại. Sau đó không lâu thì các vị tiền bối bị vực ngoại tà ma đẩy lùi trở lại bên này. Đã có nhiều lần các phương thế lực liên hợp tổ chức phản công quy mô vào Ma Uyên nhưng mỗi một lần đều không kéo dài được lâu trước khi bị đánh lui. Bọn hắn cũng thử sử dụng trận pháp che đậy Ma Uyên, thử dụng thuật pháp phá tan nơi này, nhưng hết thảy đều vô dụng."
Trần Nguyên cũng nhịn không được hỏi thăm: "Ngọc Huyền Vương, Lục gia thân là một phương Ngũ phẩm trung đẳng thế gia, đối mặt với Ma Uyên hẳn là cũng có khống chế. Không đến mức tồi tệ như thế chứ?"
Ngọc Huyền Vương nhìn đối phương. Ấn tượng đầu tiên của hắn về người này là mười phần không tốt. Bất quá, Ngọc Huyền Vương cũng không mất phong độ của một vị Vương gia. Hắn vẫn chậm rãi giải thích: "Hỏng bét? Vì sao không thể hỏng bét? Các hạ hẳn phải đoán được, Lục gia và Lạc gia quan hệ tương đối mật thiết chứ?"
Trần Nguyên khẽ gật đầu. Hắn cũng có thể nhìn ra, từ việc Lục Thiên Tuyết gả tới là Quý Phi của Thanh Lạc Vương triều trên danh nghĩa và việc để cho nàng tiếp xúc chí bảo truyền thừa, quan hệ của hai bên không tầm thường.
"Nếu các hạ đã nhìn ra..." Ngọc Huyền Vương nói: "Chẳng lẽ các hạ chưa nghĩ tới vì sao sự kiện Thanh Lạc Vương triều sụp đổ, Lục gia chưa từng xuất hiện một cái bóng ở trong đó? Bọn hắn thân là đồng mình, chẳng lẽ không thể giúp đỡ một hai. Mà nếu từ bỏ đồng minh này, bọn hắn chẳng lẽ không thể tìm kiếm một chút lợi ích trong đó?"
"Ồ, ý của của Vương gia là?"
"Là bởi vì, bọn hắn còn đang bận rộn với chính mình. Ma Uyên quấy phá bọn hắn, khiến bọn hắn bận bịu sứt đầu mẻ trán, đâu còn thời gian để đi quan tâm tới kẻ khác sống hay chết?"
Dừng tạm, Ngọc Huyền Vương lại nói: "Mặt khác, ta còn nghe nói, quãng thời gian bốn năm trở lại đây, từng có lần có tu sĩ bắt được khí tức của Ngũ phẩm Tà ma xuất hiện tại nơi sâu của Ma Uyên. Mặc dù chưa có lần va chạm chính diện nào thuộc về cấp độ Ngũ phẩm Chân nhân, tuy nhiên, Lục gia hẳn đang đề cao cảnh giác đến mức cao nhất, đề phòng có cấp bậc này Tà Ma đột kích."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.