Thiên Lan nào có để tâm đến một đám người trợn mắt há hốc miệng nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt như nhìn con quái vật kinh khủng nhất trên đời. Nàng chưa bao giờ để ý đến tâm tình, suy nghĩ hay cách mà bọn hắn sẽ nói về nàng sau ngày hôm nay. Một kẻ mạnh và cô độc, lại có bao giờ để ý đến tiếng nói những con ruồi mà nàng chẳng bao giờ chú ý? Thiên Lan bước ra một bước. Thân hình của nàng như mờ đi giữa không trung, trở nên hư ảo rồi ngay trong nháy mắt, xuất hiện ở bên ngoài mười mấy trượng, đứng trước mặt Lữ Như Yên chỉ có hai thước. Lữ Như Yên nhìn nàng, ánh mắt mang theo ý cười cùng sự bất đắc dĩ. Nàng nhẹ giọng nói: “Thiên Lan, cô nương lần này hơi... quá tay. Chí ít nên cho người ta một chút mặt mũi.” Thiên Lan dường như chẳng thèm để tâm, cũng chẳng buồn liếc mắt tới xung quanh một cái. Nàng nhàn nhạt đáp: “Là đối phương chủ động khiêu chiến. Ta đã nương tay, lại không thể trách ta.” Lữ Như Yên nhìn thoáng qua Cửu Quận chúa của Đại càn Vương triều, người giờ đây vô cùng chật vật được các tùy tùng của nàng nâng đỡ, đưa về một góc đại sảnh trị liệu. Vị Cửu Quận Chúa này, nhìn thì có vẻ thật thê thảm, biểu lộ đau đớn cực kỳ, nhưng chân chính thương tổn lại không nặng. Nhiều nhất, chỉ cần một viên đan dược chữa thương, lại thêm một, hai ngày tĩnh tọa điều dưỡng thì có thể khôi phục như bình thường. Xét về điểm này, Thiên Lan đích thực ra tay không nặng. Thế nhưng, thương thế trên thân là một chuyện, tổn hại danh tiếng và mặt mũi lại là chuyện khác. Nếu là cái sau, không thể nghi ngờ, Cửu Quận Chúa tổn thất quá nặng nề. Không phải là người ta trách cứ nàng sẽ thất thủ trước một đệ tử hạch tâm của Thái Linh nội viện trong truyền thuyết, mà là, nàng thua quá mức khó coi. Tất nhiên, những điều này, Lữ Như Yên chẳng thể, cũng chẳng muốn nói rõ ràng ra. Nàng chỉ đối với Thiên Lan khẽ gật, nhẹ giọng nói: “Trở về thôi. Thiên kiêu thịnh hội này, chúng ta đã không thiết ở lại.” Thiên Lan đáp lại bằng ánh mắt. Hai nữ tử vô cùng ăn ý, sóng vai mà đi, rời khỏi đại sảnh. Hơn một trăm vị thiên kiêu lặng ngắt như tờ, ánh mắt mang theo sợ hãi, kính phục, nể sợ, hâm mộ,... nhưng cũng có ghen ghét, tức giận, đố kỵ, oán hận,... nhìn theo. Chỉ bất quá, không một ai dám ngăn cản hai người. Thậm chí, không có một người nào dám lên tiếng. Chênh lệch về sức mạnh quá kinh khủng để cho hết thảy mọi người sợ hãi, mọi người e dè và hốt hoảng. Nhiều, chỉ có vài vị sư muội, sư tỷ của Thanh Châu Thái Linh học viện có qua lại gần gũi với hai người họ mấy ngày này là vẫn còn giữ ánh mắt thân thiện, khẽ gật đầu coi như nói lời tạm biệt với hai vị thiên kiêu của nội viện. Bất quá, họ cũng không có cử động gần gũi nào hơn. Bất chợt, Cửu Quận Chúa, dưới sự nâng đỡ của mấy tên nữ tùy tùng, gian nan đứng dậy. Ánh mắt của nàng sắc bén lại mang theo một phần không cam tâm, hướng về Thiên Lan nói lớn: “Một ngày nào đó, ta sẽ thắng trở về cục ngày hôm nay.” Thiên Lan nhàn nhạt ngoài lại nhìn nàng. Hai con ngươi huyết hồng, đỏ thắm, rực rỡ như thể một mảnh tinh không vũ trụ bị nhuốm đỏ bởi vô biên vô tận máu mà lạnh băng, không có một chút cảm xúc, không để lộ một tia nhiệt độ, bằng phẳng và bình tựa như vực sâu vô tận, quét qua Cửu Quận chúa. Thiên Lan không nói một lời nào. Thế mà, chỉ một cái nhìn này mà thôi, dọa cho nàng toàn thân mồ hôi đầm đìa, cái cổ co rụt trở lại, toán thân lông tơ dựng đứng cả lên. Cửu Quận Chúa bị cái nhìn của nàng dọa sợ, vô ý thức lui lại phía sau mấy bước. Nếu như không có đám tùy tùng nhanh tay nhanh chân đó đỡ, nàng đã ngã ngửa ra phía sau một cách vô cùng khó coi. Tất nhiên, điều đó cũng không ngăn được cơn đau tê tâm phế liệt, xé rách từng tấc thịt, đánh vỡ từng khúc xương trên cơ thể do vận động mạnh đột ngột và thể nội linh lực của Thiên Lan vẫn còn tàn phá khi nãy. Bao nhiêu dũng khí, hào khí sục sôi vừa mới vất vả gây dựng trong lòng Cửu Quận Chúa của Đại Càn Vương triều bị đánh tan trong nháy mắt, không còn lại một mảnh. Thiên Lan vẫn chưa từng nói một lời. Nàng hờ hững quay người trở lại, tiếp tục rời đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Cửu Quận Chúa bỏ mặc đau đớn trong người. Hàm răng trắng ngà của nàng cắn chặt bờ môi. Dù là thể chất kinh khủng, hơn xa người thường của Tam phẩm Đại tu sĩ cũng bị nàng cắn chảy ra máu tươi. Ánh mắt của nàng mang theo phẫn hận, nhìn chòng chọc vào hai bóng lưng yểu điệu đang từng bước một rời khỏi Đại sảnh. Không ai biết, sự oán hận sâu đậm ấy của Cửu Quận chúa là dành cho ai, cho nữ tử kinh khủng mà lạnh lùng, không một chút khó khăn nghiền nát toàn bộ sự kiêu hãnh của nàng hay là dành cho chính sự tự tin ngu xuẩn, yếu đuối và bất lực của bản thân nàng nữa. Bất quá, mặc kệ suy nghĩ thật sự của Cửu Quận chúa như thế nào, lần này, Thiên Lan rõ ràng đã ghi lại ấn tượng chẳng bao nhiêu đẹp đẽ trong mắt thiên kiêu của Đại Càn Vương triều, đặc biệt là các thành viên Hoàng thất. Một cọc nhân quả nhỏ này xem như đã kết xuống. ... Lữ Như Yên và Thiên Lan vừa đi ra đại sảnh không được mấy bước thì gặp được Trần Nguyên đã chờ sẵn hai người tại bên ngoài hành lang. Nhìn thấy hắn, Lữ Như Yên cảm thấy áy náy. Nàng nhỏ giọng nói: “Trần công tử, xin lỗi, chúng ta lại chọc ra rắc rối.” Trần Nguyên lắc đầu, nói: “Chuyện này, hai người chẳng làm gì sai cả. Chúng ta không muốn gây chuyện, thế nhưng đối phương muốn giẫm lên chúng ta để lấy danh tiếng, vậy thì bọn hắn phải làm tốt chuẩn bị để trả giá mới được. Chúng ta không phải là cục đất, dễ dàng để người ta nhào nặn theo ý bọn hắn.” Nghe lời này của Trần Nguyên, Lữ Như Yên trong lòng buông lỏng ra rất nhiều. Bỗng nhiên, Thiên Lan lên tiếng: “Có một chuyện, ta phải nói cho hai người các ngươi.” “Chuyện gì?” Trần Nguyên theo bản năng hỏi lại. Lữ Như Yên cũng nghi hoặc nhìn về Thiên Lan. “Liên quan đến nữ tử gọi Cửu Quận chúa kia.” Thiên Lan đáp: “Khi tiếp xúc với linh lực của nàng, ta phát giác ra, thể nội của nàng còn ẩn chứa một cỗ lực lượng không thuộc về nàng.” “Lực lượng không thuộc về nàng?” Trần Nguyên hơi cau mày: “Nàng sử dụng ngoại vật gia tăng thực lực sao?” Loại tình huống này không hiếm. Đan dược, bí pháp, pháp khí phụ trợ, trận pháp khuếch đại lực lượng, phù chú kích thích linh lực vận chuyển,.. có rất nhiều cách có thể khiến cho tu sĩ bộc phát ra sức mạnh viễn siêu tu vi trong thời gian ngăn. Tất nhiên, cái giá phải trả sau đó chắc chắn là sẽ có. Khác biệt chỉ ở chỗ, cái giá sau đó là lớn hay nhỏ, là có thể hay không cứu chữa và có hay không để lại tai họa ngầm cho tương lai. Tuy nhiên, Thiên Lan lại lắc đầu phủ nhận: “Không phải. Cỗ lực lượng này vốn không thuộc về nàng. Nếu như nàng chỉ sử dụng bí pháp khuếch đại sức mạnh, như vậy, hai cỗ lực lượng sẽ là đồng nhất, không thể phân biệt. Đằng này, loại lực lượng này, vẫn có một chút khác biệt. Lấy tấm mát của chúng ta, không khó để nhận ra điều đó.” “Có tu sĩ thế hệ trước cách không, quán thâu lực lượng cho nàng?” Trần Nguyên khó hiểu. So với sử dụng đan dược, bí pháp,... các loại thủ đoạn thông thường để bộc phát sức mạnh, cách làm này rõ ràng là hiếm gặp hơn nhiều. Bởi vì, điều kiện của nó quá khắt khe. Để cho linh lực của người khác có thể thuận lợi tiến vào thân thể bản thân, điều này đòi hỏi một người phải buông bỏ toàn bộ phòng ngự, gạt đi tất cả ý niệm, đồng thời, mở rộng hết thảy thể nội kinh mạch, nội tình bên trong cơ thể. Điều này đòi hỏi sự tín nhiệm tuyệt đối. Không chỉ có thế, còn một điều kiện cực kỳ khắt khe khác về thể chất và linh lực. Giữa người truyền công và người tiếp nhận, cả hai phải có cùng loại thể chất, tu luyện cùng một hệ thống tu luyện, luyện tập cùng một loại công pháp. Chỉ có như thế, mới đảm bảo cỗ linh lực truyền vào cơ thể không xảy ra xung đột với thể nội linh lực, gây ra hiện tượng tranh chấp, đấu tranh lẫn nhau, dẫn đến tàn phá thể nội của tu sĩ. Nhẹ thì tổn thương căn cơ, thể nội hư hại, trọng thương tại chỗ. Mà nặng thì có thể thân tử đạo tiêu, vô phương cứu chữa. Mà dẫu là cả hai người có cùng một loại thể chất, tu tập cùng một loại công pháp, học tập thuật pháp có giống nhau đi chăng nữa, thế nhưng, người với người nào có giống nhau hoàn toàn. Giữa bọn hắn vẫn luôn có một chút khác biệt nho nhỏ, và sự bài xích nếu mạnh mẽ quán thâu lực lượng là không thể tránh khỏi. Trừ phi, hai người là anh em hay chị em sinh đôi, như thế độ tương đồng mới đạt đến tỷ lệ cao nhất. Điều kiện hà khác là vậy, cho nên, phương pháp này gia tăng lực lượng, cực kỳ ít khi được tu sĩ sử dụng. Đại càn Vương triều chưa từng công bố quá Cửu Quận Chúa còn có một người chị em song sinh nào, cho nên Trần Nguyên rất không tin tưởng khả năng này. Quả nhiên, Thiên Lan một lần nữa phủ nhận: “Không giống như thế. Cỗ lực lượng ngoại lai kia dường như có thể dung hợp hoàn hảo với nàng, không nhận một tia bài xích.” Nói xong, nàng lại nhìn thoáng qua Trần Nguyên, bổ sung: “Rất giống như ngươi có thể điều động lực lượng của Nguyệt Nhi vậy, cả hai tuy hai mà một, rất khó phân biệt.” “Cho nên, ngươi nói là nàng cũng sở hữu một con Lịnh Quỷ.” “Này thì cũng không phải.” Thiên Lan lắc đầu: “Ta chỉ nói là cỗ lực lượng kia tương tự như Linh Quỷ của ngươi mà không phải là Linh Quỷ,” Dừng tạm, nàng nói tiếp: “Mặt khác, ta có thể nhìn ra, cỗ lực lượng này của nàng, hoặc nói là thứ sản sinh ra cố lực lượng này… không phải thuộc về thế giới này.” Trần Nguyên khẽ giật mình. Nhưng rất nhanh thì khôi phục bình tĩnh. Thứ không thuộc về thế giới này, nghe thì có vẻ kinh khủng lắm, nhưng sự thực lại không ghê gớm đến như vậy. Gần mười năm xuất thế đến nay, hắn đã gặp biết bao nhiêu thứ không thuộc về thế giới này rồi, từ phẩm chất cao đến không tưởng, dù là hắn cũng không mảy may nhìn vào một tia huyền diệu trong đó như Vĩnh Hằng thạch, cho đến những món đồ tầm thường, mà lấy cảnh giới của hắn hiện tại có thể xưng là rác rưởi. Các món đồ ấy, hàng ngày vẫn được bày bán nhan nhản ở Thái Linh nội viện giữa những học sinh, là thứ mà bọn hắn không ngừng vận chuyển từ chiến trường vực ngoại trở về. Đối với rất nhiều học sinh, đồ vật không thuộc về thế giới này cùng với thuộc về thế giới này đã không có bao nhiêu khác biệt. Bởi vậy, có thể nói, thế giới này, so với các tiểu thuyết huyền huyễn mà Trần Nguyên từng đọc ở một thế trước, cởi mở hơn nhiều lắm. Khái niệm thế giới khác hay đồ vật đến từ vực ngoại chẳng lạ lẫm và huyền bí đến như vậy. Thứ người ta chân chính quan tâm là phẩm chất là hiệu quả của nó mà thôi. Cửu Quận Chúa sở hữu một bí mật gì đó có nguồn gốc từ thế giới khác? Điều đó cũng chẳng thể bình thường hơn được. Trần Nguyên đã quyết định: hắn sẽ lưu ý điểm này chứ chẳng muốn mất công tận lực đi điều tra. Nếu như không phải nàng và hai người Lữ Như Yên có một chút xích mích, hắn thậm chí mới lười đi quan tâm nàng có thủ đoạn gì. Trong lúc bất tri bất giác, đoàn người Trần Nguyên rời khỏi Vọng Thiên Lâu. Toàn bộ cuộc trao đổi của bọn hắn đều sử dụng bí pháp để che đậy, dẫu có là Tứ phẩm Thượng nhân đứng ngay bên cạnh cũng chẳng thể nghe được một từ, một câu. Ngay cả khẩu hình cũng bị bóp méo, linh lực ba động cũng bị che lại. Bọn hắn có thói quen bảo mật đến cực điểm. … Trở về từ chuyến gặp mặt với đám người Tô Lệ Kỳ ngày đó, Trần Nguyên chẳng mấy khi ra ngoài mà chuyên tâm bế quan luyện hóa Tử Tiêu Lôi Linh quả. Mặc dù nói, Nguyệt Nhi có thể tự hành điều chỉnh quá trình luyện hóa Lôi Linh quả mà không cần sự can thiệp từ hắn, thế nhưng có hắn chủ động gia nhập, quá trình sẽ thuận lợi và nhanh chóng hơn nhiều. Thời gian kéo dài hơn Trần Nguyên dự tính ban đầu. Rốt cuộc, tại ngày thứ mười sau cuộc gặp mặt với Tô Lệ Kỳ, hắn hoàn toàn hấp thu Ngũ giai hạ cấp Tử Tiêu Lôi Linh quả. Cỗ năng lượng khổng lồ, mênh mông như cả đại dương tràn vào thể nội, kết hợp với không ít Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên hòa theo, khiến cho tu vi của hắn tăng vọt như ngồi tên lửa vậy. Mười ngày qua đi, cảnh giới của hắn từ Tứ phẩm tầng một sơ kỳ một mạch gia tăng thẳng tắp tới tầng một đỉnh phong. Cùng được lợi còn có Nguyệt Nhi. Nàng đã đạt tới Tứ giai đỉnh phong, còn kém một cơ hội, một bước ngắn để chính thức bước vào Ngũ giai hàng ngũ, cấp bậc tương đương với Ngũ phẩm Chân nhân. Khi đó, người ta đã không thể gọi nàng là Linh Quỷ mà phải xưng một tiếng Quỷ Tiên rồi. Và được lợi lớn nhất không ai bằng chính là bản tôn của Trần Nguyên. Bằng cách mở ra hành lang ý thức, đồng bộ hóa ý nghĩ, bản tôn của hắn điên cuồng hấp thu toàn bộ Lôi pháp tắc từ Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên. Cảnh giới của bản tôn, sau mười mấy ngày, đã vững vàng đứng tại Cảnh giới Thứ năm Đệ Nhị trọng sơ kỳ, không còn phù phiếm như trước. Đoán rằng, chờ qua mấy tháng hắn bế quan, hoàn toàn tiêu hóa cỗ pháp tắc ấy, cảnh giới lại có thể tăng trưởng một đoạn dài. “Đáng tiếc, dạng này ngồi tên lửa gian lận không thể kéo dài hơn.” Hắn tiếc nuối nghĩ đến. Mười ngày này, Lữ Như Yên cũng chuyên tâm luyện hóa Ngân Thủy Linh quả. Trần Nguyên bế quan khiến cho nàng không có hứng thú ra ngoài. Có sự trợ giúp của Bạch Ngọc Thánh Liên, mười ngày là quãng thời gian quá đủ để nàng hoàn toàn hấp thu cỗ năng lượng khổng lồ từ một viên Ngũ giai hạ cấp Thủy Linh quả. Chỉ là, không giống như Trần Nguyên còn có sự chèo chống của Thần Lôi bản nguyên, nàng chỉ đơn thuần là hấp thu năng lượng từ Linh quả cho nên, tiến bộ không có khoa trương như vậy. Nguyên bản, tu vi của nàng tại Tứ phẩm tầng một đỉnh phong thì nay vượt qua một tiểu cảnh giới, đạt tới tầng hai sơ kỳ. Thiên Lan cũng không ra ngoài. Đến nỗi, nàng ở trong động phủ làm cái gì, không ai biết được. Trần Nguyên chưa từng hỏi thăm. Đoán chừng, hắn có hỏi, nàng cũng chưa chắc đã nói với hắn. Một ngày này, bế quan kết thúc, cảm nhận cỗ sức mạnh trong bộ phân thân lại tăng vọt lên hai, ba lần, Trần Nguyên rốt cuộc nghĩ đến chuyện gặp mặt Hiểu Mộng. Hắn vẫn còn nhớ đến chuyện nàng thông qua Lữ Như Yên nhắc nhở hắn chuyện Thế tử Ngọc Vương của Đại Càn Vương triều muốn nhắm vào bọn hắn. Trước khi đặt ra bất cứ hành động nào, hắn cần xác nhận tính chân thực và càng thêm nhiều tình báo về vấn đề này. Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp đi tìm Hiểu Mộng thì một tin tức bất ngờ khác bỗng nhiên cắt ngang hết thảy kế hoạch của hắn, khiến cho mọi thứ hắn dự định thực hiện phải tạm hoãn lại phía sau. Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân đã tới và chỉ đích danh muốn gặp hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]