Chương trước
Chương sau
Bỏ qua Liễu Yên ở một bên xúc động đến rơi nước mắt, Trần Nguyên Bá lấy ra từ nhẫn trữ vật hai món đồ khác đưa cho Hiểu Mộng. Lần này là một bình đan dược và một mai ngọc phù có hình giao long, lớn bằng lòng bàn tay, màu xanh lam, điêu khắc cực kỳ tinh xảo, bên trên tản mát ra cỗ khí tức huyền ảo mà kinh khủng.
“Đây là một bình Thiên Linh đan, Tứ giai đan dược.” Trần Nguyên Bá giới thiệu: “Có tác dụng trợ giúp Nhị phẩm, Tam phẩm tu sĩ gia tăng linh lực, tinh tiến tu vi. Ta xem cảnh giới của ngươi đã đạt tới Nhị phẩm tầng năm đỉnh phong, luyện hóa một viện Thiên Linh đan này có thể trợ giúp ngươi trong vòng vài ngày phã vỡ bình cảnh, tiến vào Nhị phẩm tầng sáu tầng thứ.” Dừng tạm, ngón tay thon, dài của nàng chỉ về mảnh ngọc bội: “Đây là Thanh Giao Long ngọc, một viên Tứ giai hạ đẳng hộ thân ngọc phù. Nó có thể trợ giúp ngươi ngăn cản ba lần Tứ phẩm Thượng nhân sơ kỳ một kích toàn lực. Mặt khắc, khi phát động công kích, Thanh Giao Long ngọc có thể kích phát ra một đòn công kích của Tứ phẩm Thượng nhân sơ kỳ, bất quá, lực lượng mạnh yếu chân chính còn tùy thuộc vào lượng linh lực còn dư lại bên trong viên ngọc. Mặt khác, nếu như linh lực trong Thanh Giao Long ngọc cạn kiệt, ngươi có thể dung nạp đầy lại và tái sử dụng, bất quá hao phí sẽ rất lớn, ngươi gánh không nổi.”
Nhìn đan dược và bảo vật trong tay, Hiểu Mộng chấn động. Nàng có loại cảm xúc không chân thực. Mặc dù Thanh Tiên Lâu dành không ít tài nguyên tới bồi dưỡng nàng, thế nhưng bọn họ làm sao có thể xa xỉ và hào phóng như người trước mặt. Liễu Yên cũng là dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía cháu gái mình. Không đề cập tới Tứ giai đan dược, viên Thanh Giao Long hộ thân ngọc phù mới là thứ để nàng cảm thấy nóng mắt nhất. Trong thời khắc nguy cấp, thứ này chẳng khác gì một tấm vé bảo trụ tính mạng cả. Càng là người thường xuyên đi trên lằn ranh sinh tử như Liễu Yên, bọn hắn lại càng thêm quý những món bảo vật hộ mệnh như vậy. Đối với nàng, so với năm, mười năm tu vi, có thể chống cự và phát động công kích của Tứ phẩm Thượng nhân bảo vật còn quý giá hơn nhiều. Tất nhiên, đây là tạo hóa của Hiểu Mộng, nàng sẽ chỉ hâm mộ và dừng lại tại đó mà thôi. Chí ít, điều đó để nàng yên tâm hơn nhiều về sự an nguy của người thân còn lại duy nhất trên thế gian.
Trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí. Chỗ tốt đã nhận xong, Liễu Yên rất thức thời, cung kính hỏi: “Tiền bối, nếu như ngài có việc giao phó, Liễu Yên nhất định sẽ hoàn thành bằng mọi giá.”
Trần Nguyên Bá hài lòng, gật đầu, nói: “Trước mắt ngươi không cần làm gì cho ta hết. Ưu tiên lớn nhất của ngươi hiện tại là luyện hóa Bồi Nguyên Huyền Đan, triệt để chữa trị thương thế. Sau đó lại dành thời gian luyện hóa Thập Niên Đan, gia tăng tu vi. Chỉ có thực lực của ngươi đầy đủ mới có thể vì ta càng tốt lớn hiệu lệnh.”
“Vâng. Vãn bối xin nghe tiền bối chỉ bảo.”
“Còn nữa.” Trần Nguyên Bá nói ra: “Đã ngươi hiệu trung với ta, sau này lại không cần xưng ta một tiếng tiền bối nữa. Trực tiếp gọi ta chủ thượng, hoặc công tử liền có thể.”
“Vâng, chủ thượng.” Liễu Yên cung kính đáp lại. Có lẽ vì nhiều năm chìm lặn tại Phục Ma tông, thái độ đối với cấp trên cung kính đã quen, cũng có thể là xưng hô hai tiếng ‘công tử’ không quá nghiêm túc, nàng cảm thấy từ ‘chủ thượng’ nói ra miệng lại càng phù hợp.
“Công… công tử.” Hiểu Mộng cũng lên tiếng: “Vậy còn Hiểu Mộng cần thiết hoàn thành nhiệm vụ gì? Mặt khác, Thanh Tiên Lâu bên kia?”
So với Liễu Yên đã triệt để từ bỏ Phục Ma tông, Hiểu Mộng nàng vẫn còn treo danh nghĩa hoa khôi của Thanh Tiên Lâu tại đó, vị trí của nàng trở nên tương đối lúng túng. Không chỉ có thế, vị trí của hoa khôi của Thanh Tiên Lâu còn là một vị trí cực kỳ có giá trị, bất luận là về mặt tình báo, quan hệ nhân mạch hay danh vọng ảnh hưởng. Nếu cứ như vậy từ bỏ thì quả thực là một sự lãng phí. Nhìn ra điều này, Hiểu Mộng chưa từng dám hành động lỗ mãng. Những bước đi tiếp theo của nàng tự nhiên là cần chủ thượng tới chỉ huy.
Trần Nguyên Bá chẳng suy nghĩ lấy một chút, lập tức đáp: “Ngươi cũng vậy, trước đây làm gì thì hiện tại vẫn cứ như vậy mà tiếp tục, không cần thay đổi.” Ngừng lời một chút, nàng như có điều suy nghĩ, sau đó nói tiếp: “Mặt khác, kẻ gọi Tô Thần kia không cần tiếp tục tiếp xúc. Giá trị của hắn đối với ta không lớn. Ngược lại, ngươi sau này hạn chế đến gần hắn.”
“Vâng, công tử.” Hiểu Mộng không chút do dự đáp lại. Ngược lại, buông xuống Tô Thần, tránh đi dây dưa dài dòng để nàng nhẹ nhõm hơn nhiều. Có đôi khi, phải diễn trước mặt người khác cũng là một gánh nặng, bao quát cả về thể chất lẫn tâm lý, đặc biệt là phải bày ra tư thái không đúng tâm ý trước mặt người nàng không có cảm tình.
Bất quá, do dự một lúc, Hiểu Mộng vẫn là nói: “Bẩm công tử, thân cận Tô Thần là Thanh Tiên Lâu ra lệnh cho Hiểu Mộng, nếu như bây giờ Hiểu Mộng đột nhiên cắt bỏ liên lạc với hắn, như thế, Thanh Tiên Lâu bên kia…”
“Không cần lo lắng.” Trần Nguyên bá khoát tay: “Thanh Tiên Lâu bên kia, ta tự có sắp xếp. Bọn hắn sẽ không làm khó ngươi.”
Hiểu Mộng khẽ giật mình, mắt trừng lớn. Chủ thượng của nàng có thể can thiệp quyết định của cao tầng Thanh Tiên Lâu. Hiểu Mộng là người thông minh. Trong nháy mắt chỉ có hai khả năng hiện lên trong đầu nàng: Hoặc đối phương chính là nắm trong tay Thanh Tiên Lâu, hoặc đối phương đã thâm nhập vào Thanh Tiên Lâu cao tầng mà không ai hay biết. Nếu là tình huống trước, vậy đối phương đâu cần phải ra mặt thu phục nàng.
“Cho nên, vị này, trong lúc vô hình, đã xâm nhập vào nội bộ cao tầng Thanh Tiên Lâu mà không một ai phát giác?” Càng nghĩ, Hiểu Mộng càng khiếp sợ trước năng lực của Trần Nguyên Bá. Nàng rốt cuộc đi theo vị chủ thượng như thế nào?
“Tốt.” Qua một thời gian, Trần Nguyên Bá khẽ vẫy tay, nói: “Chuyện ngày hôm nay tạm thời đến đây thôi. Các ngươi trước tiên lui về. Ngày sau, nếu như ta có mệnh lệnh sẽ có người đến thông báo cho các ngươi. Trước mắt, các ngươi cứ giữ nguyên hiện trạng, đang làm gì thì tiếp tục làm cái đó, đừng để cho người ngoài nhìn ra bất cứ thứ gì sơ hở là được.”
“Vâng, thưa chủ thượng/ công tử. Thuộc hạ xin cáo lui trước” Liễu Yên và Hiểu Mộng cung kính khom mình.
“Đi thôi.”
Sau đó, Hiểu Mộng hơi liếc mắt nhìn cô cô mình một chút. Người sau khẽ gật đầu, ra hiệu nàng đến gần hơn một chút. Tiếp đến, cả hai hóa thành một đạo độn quang, xuyên phá qua không gian tối tăm và tĩnh lặng, chỉ chớp mắt đã biến mất bên bờ Thanh Liễu hồ.
Trải qua không biết bao lâu, mảnh không gian yên tĩnh, trầm lặng và huyền ảo trên mặt hồ Thanh Liễu được trang hoàng bởi ánh trăng sang như ánh bạc, đột ngột bị phá vỡ bởi từng gợn sóng không gian lăn tăn. Từ giữa những gợn sóng ấy, một người trong bộ áo trùng màu đen, rộng thùng thình che kín cả thân hình để người ta nhìn không ra dáng người cao thấp, gầy béo ra làm sao. Chiếc mặt nạ ôm sát vào gương mặt kẻ tới, che đi thần thức thăm dò, trắng bệch và không cảm xúc, chỉ để lộ ra hai con ngươi linh động, đen nhánh và sâu hun hút, tựa như vực sâu vạn trượng, dễ dàng để linh người đối diện rơi vào trong đó, không thoát ra được.
Trần Nguyên Bá chưa từng quay đầu lại nhìn. Nàng hỏi, thanh âm mang theo cảm xúc bình thản, không có một tia mảy may dao động: “Sự tình đã làm xong?”
“Vâng, thưa điện hạ.” Người trong áo trùng đen khẽ khom người, cung kính đáp lại: “Kể từ lúc này, tất cả Lôi gia trên dưới đều sẽ hiệu trung với người.”
Ngạc nhiên thay, bên dưới lớp áo chùng đen nhánh, âm u và đầy bí hiểm kia lại truyền đến chất giọng của thiếu nữ, cực kỳ trẻ tuổi, trong trẻo, rất êm tai và dễ nghe tựa như tiếng trời.
“Tốt.” Trần Nguyên Bá phóng khoáng nói ra, trọng giọng nói mang theo bá khí, hào hùng không thể che đậy: “Có Lôi gia, Đại Càn Vương triều coi như đã một nửa nằm trong tay chúng ta. Đạt được Đại Càn Vương triều, đây chính là bước đặt chân cho chúng ta khuếch trương thế lực tại Thanh Châu. Lại thêm Thanh Tiên Lâu làm tai mắt, lại lấy phương này tiểu thế giới tài nguyên dồi dào không ngừng cung cấp, kể từ đó, chúng ta đại thế của chúng ta tại Thanh Châu đã không thể cản.”
Nữ tử sau lớp áo chùng đen chăm chú lắng nghe. Thật hiếm khi thấy điện hạ của nàng nói về chính sự nhiều đến như vậy. Trong hai con ngươi sâu thẳm của nàng tràn đầy sự sùng kính cũng ngưỡng mộ. Thế gian, liệu có bao nhiêu người biết đến sự vĩ đại và tài năng xuất chúng của điện hạ nàng.
Trầm mê trong giây lát, nữ tử dưới lớp áo chùng đen rốt cuộc bừng tình. Dường như nghĩ đến điều gì, nàng không khỏi có chút băn khoăn, hỏi thăm: “Điện hạ, chúng ta nắm Thanh Tiên Lâu trong tay rốt cuộc chỉ là điều sớm hay muộn. Thế nhưng, Phục Ma tông lại là chuyện khác. Thế lực này chẳng những ẩn mình sâu, hành sự bí ẩn, hơn nữa sức mạnh bọn hắn sở hữu không tầm thường. Lấy người của chúng ta phân bổ tại Thanh Châu hiện tại, e rằng không đủ sức quét sạch bọn chúng. Điện hạ, nếu không, chúng ta điều thêm…”
Bất kỳ một thế lực nào, trong thời đại nào, giai đoạn chuyển giao quyền lực luôn là thời điểm mà sự cai trị của thế lực đó lâm vào thời kỳ suy yếu nhất. Rất nhiều thế lực khác, bao quát kẻ thù, thế lực trung lập, thậm chí cả đồng minh, đều muốn tận dụng thời cơ này để thu hoạch lợi ích tối đa cho bản thân. Lấy tình huống của Đại Càn Vương triều ở thời điểm hiện tại, trong khoảng thời gian hiện tại, sẽ có không ít thế lực nhắm vào bọn hắn. Trần Nguyên Bá muốn đơn độc chưởng khống Đại Càn, đối thủ của nàng chính là hết thảy những phe phái thế lực còn lại. Chỉ là, đại đa số những đối thủ này không mạnh đến đi đâu. Duy nhất để cho nàng cũng thuộc hạ của nàng cảm thấy khó giải quyết là Phục Ma tông, luôn ẩn nấp trong bóng tối như một con bọ cạp, chỉ chờ để chích cho đối thủ một đòn chí mạng. Nên nhớ, lực lượng Phục Ma tông mà Liễu Yên nhắc đến chỉ là phân nhánh của một châu mà thôi. Thanh Châu Phục Ma tông nếu như bị quét sạch, vậy chắc chắn Phục Ma tông tổng bộ sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, cái gì cũng không làm. Một khi Trần Nguyên Bá chọn lựa khai chiến cùng tổng bộ Phục Ma tông, như vậy liền lớn chuyện. Chính nàng cũng không nguyện ý hao tổn thực lực của thế lực dưới trướng vào phe thế lực này.
Bất quá, đối phó với Phục Ma tông, nàng đã có ý tưởng: “Thanh Thiền, liên quan đến Phục Ma tông, ta đã có kế hoạch đối phó. Ngươi không cần thiết phải suy nghĩ nhiều, càng không cần nhắc lại. Trước mắt chúng ta không cần phải điều động nhân lực từ các Châu khác tới. Chúng ta vốn thiếu người, không có dư thừa nhân lực đến như vậy. Huống chi, tình hình tại Nam Châu đang ở vào giai đoạn mấu chốt, phân nửa lực lượng tinh nhuệ của chúng ta đều phải tập trung vào đó, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm.” Đồng thời, trong lòng Trần Nguyên Bá âm thầm nghĩ đến: “Đổi một kiện Thất giai đỉnh tiêm Cửu U Huyền Châu lấy một tấm chắn đối phó Phục Ma tông cũng coi như không lỗ.”
Thanh Thiền nghe vậy, người nàng cúi càng sâu hơn, miệng xưng: “Vâng, thưa điện hạ.”
Trần Nguyên Bá nói tiếp: “Còn một chuyện nữa. Hai nữ nhân vừa rời đi, ngươi có nhìn kỹ?”
“Đã thấy, thưa điện hạ.”
“Đã như vậy, chuyện sau này liên lạc với các nàng liền giao cho Thanh Thiền ngươi đến xử lý. Hơn nữa, ngươi cũng chú ý tới các nàng, âm thầm bảo hộ lấy các nàng. Tình huống binh thường không thì không cần ra mặt; chỉ khi nào nguy hiểm đến tính mạng thì mới xuất thủ cứu giúp; đừng để các nàng mất mạng hay chịu thương tổn không thể vãn hồi. Đúng. Đặc biệt là Hiểu Mộng, Thanh Thiền ngươi nên quan tâm nàng nhiều một chút.”
Thanh Thiền nghe phân phó thì khẽ giật mình. Thủ hạ của Trần Nguyên Bá có rất nhiều, thế nhưng để cho nàng quan tâm như vậy thì lại không có mấy, chớ nói chi đến hai nữ tử kia chỉ vừa mới gia nhập.
“Thưa điện hạ, các nàng.... xứng đáng sao?” Thanh Thiền cẩn thận hỏi.
Theo nàng thấy, hai nữ tử kia có thể bị điện hạ thu vào dưới trướng đã là vinh hạnh của các nàng. Ấy là chưa kể đến, điện hạ còn vì các nàng xuất ra Thất giai đỉnh tiêm Cửu U Huyền Châu hóa giải ân oán. Có thế nói, Trần Nguyên Bá đã vô cùng thiên vị các nàng.
Thanh Thiền lại nào có thể ngờ, Trần Nguyên Bá đáp lại vô cùng quả quyết: “Xứng đáng. Tại Thanh Châu, các nàng sẽ đóng vai trò chủ đạo, thay thế tai mắt, tay chân của chúng ta tại mảnh đất này. Ngươi cũng không thể suốt ngày chạy qua chạy lại như vậy phải không?”
Nói rồi, nàng gặp Thanh Thiền vẫn còn nghi hoặc, vậy là nàng liền hỏi: “Thanh Thiền, ngươi cũng không nhìn ra nàng đặc thù sao?”
Thanh Thiền có chút không chắc chắn đáp: “Điện hạ, người là đáng nói Hiểu Mộng?” Thế rồi, nàng cúi người, xấu hổ đáp: “Xin điện hạ tha thứ thuộc hạ ánh mắt vụng về, thuộc hạ không nhìn ra.”
“Không sao.” Trần Nguyên Bá lắc đầu, nhẹ vẫy tay: “Cảnh giới của ngươi chưa đủ, ánh mắt không đủ tinh tế cũng là điều bình thường. Ngươi chỉ cần biết, huyết mạch của Hiểu Mộng nàng tương đối bất phàm. Nàng là một hạt giống tốt. Tương lai như bồi dưỡng thích hợp, Thất phẩm Tôn giả đối với nàng mà nói là điều nắm trong tầm tay, thậm chí, Bát phẩm không phải là không thể. Nếu như lại có cơ duyên,chưa biết chừng còn có thể tiến thêm một bước. Chỉ một kiện Thất giai đỉnh tiêm Cửu U Huyền Châu đổi lấy sự quy tâm của nàng đã coi như không lỗ.”
“Thế nhưng là…” Thanh Thiến vẫn còn chưa nhìn ra.
“Nàng là bị người phong ấn huyết mạch.” Trần Nguyên Bá dứt khoát đánh gãy: “Đã có huyết mạch không tầm thường, trên thân lại có thủ pháp phong ấn như vậy, này ta có thể nói chắc đến tám, chín phần mười, lai lịch của nàng không tầm thường. Sử dụng nàng tốt, chưa biết chừng, chúng ta có thể tận dụng cả kẻ đã phong ấn huyết mạch của nàng.”
Nói đến đây, Thanh Thiền mới trừng to mắt, nội tâm chấn động. Nàng khẽ nói: “Vẫn là Thanh Thiền tu vi không đủ.”
Trần Nguyên Bá khẽ lắc đầu, không nhìn đến thuộc hạ. Trong lòng nàng lại âm thầm nghĩ tới một vấn đề khác: “Thanh Thiền tu vi đã là Ngũ phẩm trung kỳ, vậy mà không nhìn ra điều gì đặc biệt ở Hiểu Mộng. Có thể nói, người hạ xuống phong ấn cho Hiểu Mộng tu vi sẽ không quá thấp.” Nàng nỉ non: “Mong rằng, ngươi đừng khiến cho ta thất vọng.”
Thế rồi, Trần Nguyên Bá chợt nhớ đến: “Trần Nguyên dường như cũng nhìn ra. Xem ra, ta vẫn còn đánh giá thấp người sư đệ này. Hắn bí mật, chỉ e lớn hơn nhiều ta tưởng tượng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.