Diệu Chân Tôn giả cùng Đạm Đài Thanh Chiếu ngắn ngủi trao đổi vài lời, sau đó thì không nói thêm gì nữa. Ván cờ giữa Trần Nguyên và người trước vẫn còn tiếp tục. Đạm Đài Thanh Chiếu không hề rời đi mà ở lại, yên tĩnh một bên quan sát hai người chơi cờ. Cứ mặc cho sự thật rằng, Trần Nguyên chỉ là Tứ phẩm Thượng nhân tu vi, niên kỷ còn rất trẻ, thế nhưng cờ mà hắn hạ xuống thực sự là huyền diệu lắm, huyền diệu đến độ mà chính nàng một tôn Lục phẩm Chân quân chân chính cũng từ trong đó thu hoạch được một chút lợi ích. Dạng này cơ duyên, nếu như có sư tôn ngầm cho phép, nàng không nguyện ý bỏ qua.
Ván cờ sau đó một mực kéo dài thêm một ngày một đêm mới kết thúc. Đạm Đài Thanh Chiếu càng quan sát lâu, nội tâm càng khó mà giữ được bình tĩnh. Nàng chưa bao giờ thấy qua, một người có thể cùng với sư tôn nàng giằng co lâu đến vậy, dẫu thế ở hạ phong, nhưng chênh lệch cũng không xa. Có lẽ, phân ngươi sáu ta bốn đi. Chính là bản thân nàng xa xa không làm được đến trình độ như thế, vô số đời thiên kiêu của Bách Linh Hoàng triều cũng không.
Sau cùng, Trần Nguyên vẫn là thua. Bất quá, hắn không để ý, thậm chí là vui mừng. Hắn một ván cờ hạ bốn ngày bốn đêm này xuống thu hoạch chính là nhiều đến ngoài ý muốn. Nếu bế quan hoàn toàn lĩnh ngộ huyền diệu trong đó, tu vi chắc chắn lại tăng một mảng lớn, đạt tới tầng ba trung kỳ cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087330/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.