Giữa các tu hành giả, chơi cờ, dù cùng là sử dụng bàn cờ gỗ, quân cờ đá như phàm nhân, thế nhưng cách chơi của bọn hắn lại hoàn toàn khác biệt. Nếu như nói phàm nhân so đấu cờ chính là đọ sức kỹ năng thì tu sĩ đánh cờ chính là đưa tự thân đại đạo cảm ngộ, pháp tắc lĩnh hội lên chính bàn cờ. Hai bên vây quét, đánh giết không phải là những viên cờ đá vô tri vô giác mà là vận dụng đạo pháp so đấu, đạo vận cạnh tranh, để xem ai đến lĩnh hội càng cao sâu hơn, càng huyền diệu hơn. Bởi nguyên do như vậy, chơi cờ cùng bậc đại năng, đạo hạnh cao thâm là một loại cơ duyên cực kỳ to lớn, càng đáng trân trọng hơn khi mà tu vi càng cao, yêu cầu đối với pháp tắc lĩnh hội càng đòi hỏi nhiều hơn nữa; không phải là vị tu sĩ nào cũng nguyện ý bỏ ra thời gian quý báu để chỉ điểm tận tình lứa đệ tử vãn bối như thế.
Ván cờ này, Trần Nguyên và Diệu Chân Tôn giả đã hạ ba ngày ba đêm, cho đến nay vẫn chưa thấy điểm dừng, thế của Trần Nguyên vẫn một mực ở vào hạ phong. Mấy tháng nay, kết quả giữa hai người vẫn luôn là như vậy. Không có gì lạ cả. Tu vi của bộ phân thân này quá yếu, đạo hạnh của hắn không đủ, cảm ngộ và lý giải chân nghĩa mà bản tôn quán thâu vào bộ phân thân này chỉ vừa đủ tương xứng với tu vi, sau cùng, tạo nghệ khống chế pháp tắc cũng có giới hạn. Trừ khi hắn mở ra hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087328/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.