“Nếu cô nương đã không biết lấy gì báo đáp, vậy liền lấy thân báo đáp đi” Một ý nghĩ lớn mật bỗng nhiên toát ra trong đầu Trần Nguyên. Hắn có loại xúc động mạnh mẽ muốn nói ra lời này, hướng về nữ tử xinh đẹp vô song bày tỏ hết thảy lòng mình.
Thế nhưng là, hắn sinh sinh nuốt vào trong bụng lời nói này. Cỗ xúc động mãnh liệt không hiểu thấu, đột ngột và bất chợt kia bị hắn mạnh mẽ áp chế xuống trong lòng. Không phải Trần Nguyên không muốn nói lời này với Lữ Như Yên, hắn cảm thấy, hiện tại còn chưa phải thời điểm thích hợp thổ lộ.
Cửa ải Thanh Minh Chân nhân còn chưa phá đây.
“Lữ cô nương không cần quá để ý. Lữ cô nương giúp ta đã rất nhiều. Kỳ thực ta thấy, chút Linh Thủy ấy không là gì so với cơ duyên cô nương đã nhường cho ta.” Trần Nguyên chân thành nói ra. Lời nói của hắn là thật lòng.
“A… có đúng như vậy không? Có thể giúp cho công tử, Như Yên rất vui lòng.” Lữ Như Yên nhìn thoáng qua hắn, ánh mắt mang theo nghi hoặc. Tại trí nhớ của nàng, nàng kỳ thực không có giúp hắn qua bao nhiêu điều. Bất quá, nếu hắn đã nói thế, vậy hẳn không sai.
Lúc này, nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi thăm: “Có phải, sư phụ, sư nương đã đến gặp Trần công tử?”
“Ta quả thực đã gặp Thanh Minh Chân nhân và Yên Nguyệt Thượng nhân.”
“Sư phụ và sư nương, hai người bọn họ… không làm khó công tử chứ?” Lữ Như Yên hỏi tiếp, vừa hỏi, lòng nàng cũng mang theo lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087279/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.