Trần Nguyên đắn đo trong chốc lát, vẫn là nói ra: “Hồi tiền bối, sư tôn của vãn bối đạo hiệu Tầm Đạo. Ngài lai lịch thần bí, ngay cả với vãn bối, ngài ấy cũng không đề cập nhiều về thân thế của mình. Sư tôn vãn bối ưa thích du lịch thiên hạ, nay đây mai đó, không có đạo tràng cụ thể, ngài lấy sưu tập thiên hạ kinh thư, đạo pháp làm niềm vui. Hai mươi năm trước, vãn bối cũng là một giới phàm nhân, đạt được sư tôn ưu ái, dẫn vào con đường tu hành mới có thành tựu như ngày hôm nay.”
Nha, Tầm Đạo đạo nhân, hắn tạm biện ra cái tên giả để qua cửa ai lần này. Nếu như thật sự có một vị Tầm Đạo đạo nhân ngoài kia, vậy liền xin lỗi ngài rồi. Nhân quả từ trên trời rơi xuống.
“Nguyên lai là như vậy.” Yên Nguyệt Thượng nhân nhíu nhíu hai hàng lông mày, nhẹ giọng lẩm bẩm. Nàng rõ ràng là không hài lòng với kết quả này. Tại trong nhận thức của nàng, đối phương hẳn vẫn còn điều giấu diếm. Nghĩ đến đây, Yên Nguyệt Thượng nhân ôn hòa nói: “Nếu như có cơ hội, chúng ta rất muốn bái phỏng một hồ lệnh sư tôn. Có thể giáo dục ra đệ tử kỳ tài như Trần tiểu hữu, chắc hẳn phải là bậc cao nhân hiếm thấy.”
Trần Nguyên hơi đổ mồ hôi. Liền đã muốn trưởng bối gặp nhau rồi sao? Hắn mặc dù cũng mong thấy điều đó, thế nhưng, đây là nếu hắn có trưởng bối thực sự. Hắn cũng không thể đưa hai vị này về làng phàm nhân, nơi hắn sinh hoạt khi còn bé chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087275/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.