Rời đi Tàng Kinh các, Trần Nguyên đi một vòng qua quảng trường giao dịch. Bởi vì phạm vi hoạt động của các học sinh Thái Linh học viện rất rộng, gần như bao trùm lên toàn bộ Nam Hoàng vực, thậm chí còn vươn ra đến các vực hay chiến trường vực ngoại, cho nên, đồ vật bọn hắn có thể chạm tới cũng rất phong phú và đa dạng. Thực lực của bọn hắn lại không yếu, đại đa số là Tam phẩm trung kỳ trở lên, thậm chí là Tứ phẩm Thượng nhân cũng có, cho nên, đẳng cấp đồ vật bán tại đây không hề thấp và tạp nham như người ta vẫn thường tưởng tượng về các khu bán hàng rong.
Ngược lại mới đúng. Đại đa số bảo vật bày bán tại quảng trường giao dịch, tùy tiện một cái ném đến chỗ tầm thường Vương triều, đều có thể trở thành bảo bối thụ người người truy phủng. Nên biết, các học sinh có thể tiến vào nội viện đều là hạng người thiên tư xuất chúng, qua mấy chục năm tu luyện, tu vi không thấp, sự kiện lớn trên đời đều gặp nhiều, ánh mắt là dạng gì độc ác. So sánh với tu sĩ thông thường, bọn hắn có thể kén chọn nhiều lắm.
Tất nhiên, trong số đó cũng có một số ngoại lệ, tỷ như… sư huynh bất lương, lại tỷ như… sư huynh bất lương, hay…. vẫn là sư huynh bất lương.
Mà Trần Nguyên so sánh với học sinh phổ thông, ánh mắt có thể độc ác hơn nhiều lắm. Bảo bối bình thường trong mắt hắn cũng nhìn không nhìn nhiều một lần. Hắn đến đây là mang tâm lý nhặt nhạnh chỗ tốt. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087269/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.