Thời gian thấm thoát. Hai năm thời gian chớp mắt một cái liền qua đi. Cho đến hiện tại, Trần Nguyên đã gia nhập Thái Linh nội viện được ba năm có dư, niên kỷ của hắn cũng đã tròn hai mươi ba. Tại thế giới trước, hai mươi ba tuổi, đây đã là cái tuổi thành gia lập nghiệp, phải có trách nhiệm tự đứng lên, chèo chống một khoảng trời. Tại cái thế giới này, tu sĩ hai mươi ba tuổi cùng với tiểu hài tử lại chẳng có gì khác biệt.
Một ngày này, bên trong động phủ, Trần Nguyên vốn nhắm nghiền hai mắt bỗng nhiên mở lớn. Thể nội năng lượng của hắn, khủng bố và kinh khủng tựa như thuở ban sơ cuồng bạo nhất của vũ trụ thời điểm mới ra đời, bỗng nhiên vụt tắt, yên lặng không một tiếng động, trở lại trạng thái phẳng lặng như mặt nước hồ mùa thu. Xung quanh thân thể hắn, nguyên bản đạo vận lan tràn, huyền diệu khó lường, không ngôn ngữ nào miêu tả nổi, đột ngột biến mất, hết thảy thu về thể nội trong nháy mắt. Cả căn động phủ bình tĩnh trở lại.
Một ngày này, Trần Nguyên xuất quan.
Bất quá, lần này bế quân không để cho hắn hài lòng. Kiểm tra thân thể một chút xem có bất kỳ dị dạng nào không, Trần Nguyên một bên thở dài: “Cuối cùng vẫn là không có đột phá.”
Tại nửa năm trước, hắn hoàn thành cảm ngộ Hoàng kinh sau trọn vẹn hai năm nghiên cứu. Đạo hạnh của hắn cũng nương nhờ theo đó mà tiến một bước dài, tu vi càng là thuận thế được đẩy một mạch lên tới Đệ Cửu trọng đỉnh phong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087265/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.