Ngày hôm sau, Trần Nguyên và Thiên Lan đúng hẹn đến Tàng Kinh các. Tàng Kinh các nằm chếch vừa hướng Tây tại Thái Linh nội viện, trên một ngọn núi nhỏ, tiên khí tràn đầy, cách Thần Luyện phong ba vạn dặm. Sau khi vượt qua hai tầng trận pháp phòng ngự cùng xác nhận thân phận (mà thực ra là ba nếu như tính luôn cả một tầng trận pháp thủ hộ vô hình đến ngay cả thần thức của bậc Tứ phẩm Thương nhân cũng không phát giá ra nổi),thì hai người Trần nguyên đứng trước một tòa tháp cổ kính, đạo vận tràn ngập, cao đúng chín trượng chín, sừng sững mà đơn độc giữa khoảng sân nhỏ.
Tàng Kinh các.
Tấm hoành phi cũ kỹ làm từ cổ mộc xưa cũ đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng vẫn đứng đó, tản mát ra cỗ khí thế mênh mông như vũ trụ tinh không, ăn nhập sâu vào tinh thần bất kỳ người nào, mặc kệ là Nhất phẩm tiểu tu sĩ hay là Lục phẩm Chân quân, chấn nhiếp linh hồn họ, buộc bọn hắn phải khom lưng, uốn gối kính nể mỗi khi bước qua cánh cửa kia.
Trần Nguyên khẽ đảo mắt một vòng quanh đỉnh núi. Bố cục cực kỳ đơn giản. Một cái sân nhỏ, mấy cái đình viện mà quanh năm không có bao nhiêu người ngồi, hai gốc đào già, một gốc liễu, bốn bụi trúc xếp thành một cái vườn nhỏ cùng một dòng linh tuyền chỉ rộng chừng hai thước róc rách kéo dài mười mấy trượng từ phía sau Tàng Kinh các cho đến cửa vào.
Tàng Kinh các bề ngoài không lớn, chỉ có chín tầng, lấy hình thức như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087262/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.