Chương trước
Chương sau
Không còn người thứ hai để tặng?
Lữ Như Yên nghe đến lời của Trần Nguyên, trái tim đập rộn lên không kiểm soát được như con hươu nhỏ xông loạn, hai má nàng không tự chủ phiếm hồng, ánh mắt có chút hoảng hốt nhìn phiêu đãng.
Đồng thời, nội tâm của nàng đang không ngừng gào thét: ‘Hắn, như vậy có tính hay không là thổ lộ?’
Nàng ưa thích hắn là sự thật. Chân tâm sâu sắc cũng không giả. Thế nhưng, như thế này có phải hay không quá nhanh một chút? Nàng luống cuống, tâm lý hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị cho tình huống này.
Nàng là nhận lời, hay là nhận lời đâu?
Phản ứng của Lữ Như Yên, Trần Nguyên đều nhìn ở trong mắt. Nàng bối rối, hắn vui vẻ. Nàng biểu cảm xấu hổ lại thẹn thùng, điều này chứng tỏ nàng có ý tứ với hắn.
Kỳ thực, trước đó hắn đã có thể nhìn ra điều này. Từ việc nàng tìm hiểu tình báo các sơn phong kỹ lưỡng đến như thế, có thể nhìn thấy nàng bỏ ra công sức không nhỏ. Nàng làm việc này cho ai? Không phải hắn thì đâu còn người khác? Chỉ cần không phải đầu gỗ đều có thể nhận ra. Biểu hiện của nàng lúc này chỉ để hắn càng thêm khẳng định mà thôi.
Trần Nguyên cũng ưa thích Lữ Như Yên.
Đã cả hai người đều có ý tứ, như thế, hắn không ngại mà thúc đẩy mối quan hệ này tiến thêm một bước. Lữ Như Yên chung quy là nữ hài tử, còn là nữ nhân thiên hướng tương đối truyền thống loại kia, việc chủ động này, sao có thể để nàng đi làm?
Cho nên, Trần Nguyên cần là người trước tiên tiến lên một bước.
Trải qua một phen bối rối, Lữ Như Yên rốt cuộc bình tĩnh trở lại. Nàng vội vã khoát tay nói ra: “Trần công tử, đan dược này quá quý giá. Công tử vẫn là giữ lại cho chính mình phục dụng.”
Trần Nguyên lắc đầu, không thu hồi đan dược trở về: “Thập Niên đan, mỗi một tu sĩ chỉ có thể sử dụng tối đa một lần trong đời. Mà ta, đã dung qua.”
Hắn vừa dứt lời, Liễm Linh thuật bị thu hồi trở lại, một cỗ khí tức kinh khủng từ trên thân thể hắn lan tràn ra không còn sót lại chút nào, ảnh hưởng đến không gian quanh thân thể hắn méo mó, linh khí xung quanh thân thể hắn bạo động. Và dù rằng, cỗ khí thế này ôn hòa, không mang chút nào ác ý với Lữ Như Yên, nhưng tại một khoảnh khắc ấy, nàng vẫn là không hiểu tim đập nhanh hơn một nhịp.
“Trần công tử, tu vi của ngươi…” Lữ Như Yên sửng sốt. Khí tức này, thế nào lại là của một tu sĩ Tam phẩm tầng hai. Nếu có người nói cho nàng biết, đây là Tam phẩm hậu kỳ tu sĩ, nàng chắc chắn tin tưởng không nghi ngờ.
“Phải.” Trần Nguyên gật đầu: ‘Tại mấy tháng trước, ta có cơ hội đạt đến hai viên Thập Niên đan. Một viên ta đã phục dụng. Tu vi hiện tại của ta đã là Tam phẩm tầng năm hậu kỳ, qua không đến một năm rưỡi liền có thể bước vào tầng sáu.”
Lữ Như Yên nghe lời này chấn kinh không thôi, đến mức hắn nắm chặt bình đan dược vào trong nắm tay nàng, nàng cũng không chút nào phát giác ra được. Trong lòng nàng bây giờ chỉ còn có kinh ngạc vá khiếp sợ. Hai mươi tuổi, Tam phẩm tầng năm, sắp đạt đến tầng sáu tu vi. Nàng hiểu biết rộng rãi, cũng khó mà chấp nhận sự thực này.
Đồng thời, nàng lại có chút kinh hi vì hắn.
Tại thời khắc mà suy nghĩ của Lữ Như Yên còn hỗn loạn, Trần Nguyên ra đòn quyết định. Hắn nói: “Lữ cô nương, ngươi thiên tư xuất chúng, nhưng còn quá trẻ. Để tu luyện đến Tam phẩm trung kỳ, dù có tài nguyên đầy đủ duy trì, chí ít cũng cần mười năm. Như vậy, cảnh giới càng cao hơn đâu?”
Lữ Như Yên vừa nghe vậy, trong lòng trấn kinh cùng vui vẻ liền thay bằng giật mình. Nàng giật mình vì trong lúc nàng không có chú ý tới, khoảng cách giữa nàng và hắn lại bất tri bất giác kéo ra xa đến vậy.
Hai năm trước đó, hắn là Tam phẩm tầng một, nàng còn là Nhị phẩm tầng tám. Sự kiện Thần Hà sơn kết thúc, hắn tiến thêm một bước, nàng cũng theo lên một bước. Vốn dĩ tưởng rằng hai năm qua đi, đầu nhập đại lượng tài nguyên, tu vi thành công bước vào Tam phẩm hàng ngũ, nàng cùng hắn có thể kéo ngắn lại một chút khoảng cách. Nào ngờ, khoảng cách lại dài ra đến như vậy.
Trần Nguyên chân thực ý nghĩ cũng không sai biệt nhiều lắm. Có thể, tu vi thật sự của hắn xa xa không chỉ Tam phẩm tầng năm đơn giản như vậy. Nếu như hắn đã tuyển định Lữ Như Yên, như vậy hắn cần từng bước trợ giúp nàng tăng cao tu vi, theo kịp bước chân của hắn. Hắn thật không muốn, người mà hắn tuyển định, đến một ngày nào đó vĩnh viễn phải dừng lại tại một nơi nào đó mà hắn đã đi qua thật xa.
Cứ như vậy, Trần Nguyên đưa cho Lữ Như Yên không chỉ Thập Niên đan mà còn có cả Ngộ Đạo Bồ đoàn. Hai trong ba món bảo vật Băng Ngọc Chân quân cảm tạ hắn, hắn đã đưa cho Lữ Như Yên.
Còn lại Thiên Nguyên Linh dịch, hắn lại tìm cơ hội đưa cho nàng sau. Chờ cho đến khi nàng triệt để tiêu hóa hết Thập Niên Đan, lại triệt để vững chắc cảnh giới, tới khi đó hắn sẽ đích thân vì nàng hộ pháp luyện hóa Thiên Nguyên Linh dịch, xem vì đó có thể trợ nàng thức tỉnh Linh thể hay không.
-------------
Các phong chiêu thu đệ tử còn tiếp diễn liên tục trong ba ngày. Trên dưới hai nghìn tân sinh, mấy trăm tòa sơn phong, quá trình tuyển lựa nơi tu hành thích hợp thông thường không đơn giản như vậy. Đại đa số tân sinh đều trải qua thời gian dài suy nghĩ, đắn đo, nhờ sj trợ giúp mới tìm đến câu trả lời phù hợp cho bản thân.
Không phải ai cũng quả quyết, lựa chọn nhanh chóng như Trần Nguyên. Tại trong mắt bọn hắn, ba ngày vẫn còn quá ngắn.
Ngược lại là Trần Nguyên, hắn liền ba ngày này rảnh rỗi. Sau khi đưa tặng nàng đan dược và bảo vật, hắn quả quyết trong ba ngày này liền bồi nàng bốn phía đi dạo. Đều là thời gian rảnh rỗi, như vậy không bằng đến bồi dưỡng tình cảm, thuận tiện làm quen với hoàn cảnh nội viện.
Không thể không nói, nội viện so với ngoại viện khí phái hơn nhiều lắm. Tại đây, người ta không thấy được những tòa cung điện nguy nga, tráng lệ trôi nổi giữa chín tầng mây, cũng chẳng thấy được những tòa Thí Luyện tháp cao ngất trời, tựa như cây trường tương nối liền trời và đất, cũng chẳng thấy được Luyện Đan các, hình dáng như cái lò, lớn bằng tòa núi, sừng sững giữa thiên địa.
Nội viện các công trình kiến trúc thường có xu thế nhỏ gọn, đơn sơ và tinh giản rất nhiều. Bất quá, nội bộ không gian bên trong không hề chật chội chút nào. Có đôi khi, bề ngoài nhìn chỉ là một căn phòng trúc mộc mạc, mà khi bước vài trong, người ta mới ngỡ ngàng nhận ra, không gian sau cánh cửa ấy đầy đủ chứa cả tòa Thái Linh thành.
Sự việc như thế, khắp nơi trong nội viện có thể thấy được. Ở đây, người ta sử dụng pháp thuật, trận pháp không gian đến mức đăng phong tạo cực.
Bất quá, thứ để cho Thái Linh nội viện hơn hẳn so với ngoại viện về mặt chất chính là đạo vận của nó. Hầu như, mỗi một tấc đất, mỗi một cọng cỏ, mỗi một viên đá, cho đến mỗi viên ngói, cây cột tại nội viện đều ẩn chứa vòng vòng đạo vận đan xen, huyền ảo khó lường, thần bí mà tinh diệu. Những đạo vận này, là do vô số bậc tu hành giả đại năng, qua vô tận tuế nguyệt, lâu dài tu hành cùng cảm ngộ, sinh ra thiên địa cộng minh, thấm nhuần vào đến môi trường xung quanh.
Từng có tương truyền, một viên đá, một cọng cỏ, chỉ vì lâu dài sinh trưởng tại bên cạnh một vị Tôn giả bế quan, mà được đạo vận uẩn dưỡng, linh khí tắm nhuần, theo đó mà sinh ra linh trí, tu luyện hóa hình, sau đó thành tựu một đời tu hành giả.
Không nói trước câu chuyện này độ tin cậy cao đến chừng nào, thế nhưng đạo uẩn dày đặc, vòng vòng đan xen tại nội viện trợ giúp các học sinh tu hành rất lớn, cơ hồ là so với ngoại viện, tốc độ tăng nhanh lên mấy thành.
Một ngày này, Trần Nguyên và Lữ Như Yên đi ngang qua tàng thư các. Lúc này, Lữ Như Yên bất chợt hỏi: “Trần công tử vì sao nhanh như vậy lựa chọn Thần Luyện phong? Trước đó, công tử dường như vẫn còn đắn đo Tam Đại phong sơn.”
Tam Đại phong sơn, ấy là chỉ ba sơn phong đứng đầu, Lôi m phong truyền thưa Phật Môn, Huyền phong truyền thừa Đạo Tông và Quân Tử phong truyền thừa Nho Gia. Đây là chỗ mà Lữ Như Yên không hiểu. Ba tòa sơn phong này, bất kể là nội tình, truyền thừa, danh vọng, địa vị, đều không phải những sơn phong khác có thể sánh ngang. Nàng không rõ, đối phương tại sao từ bỏ nhanh đến như vậy.
Cùng lúc, Lữ Như Yên trong lòng có chút tiếc nuối. Nàng bỏ ra nhiều công sức tìm hiểu tình báo như vậy, đến cuối, cái gì cũng không dùng.
“Bởi vì Thần Luyện phong cho ra đãi ngộ quá mê người.” Trần Nguyên đáp lại.
Tiếp đến, hắn lại đắn đo thật lâu, cuối cùng mới nói tiếp: “Kỳ thực, ta tu hành cần đọc nhiều kinh thư. Cảm ngộ càng nhiều kinh thư, ngộ ra càng nhiều lý lẽ, chân nghĩa, tốc độ tu hành càng nhanh. Ta trước đó nhìn trúng Tam Đại Sơn phong ấy là nhìn trúng truyền thừa của bọn hắn. Truyền thừa vô số năm, kinh thư, truyền thừa của bọn hắn tuyệt đối phong phú vô cùng. Bất quá, Thần Luyện phong có vị kia phong chủ Hạo Nguyệt Chân quân cũng là Đại học giả, hẳn sở hữu truyền thừa không kém. Hơn nữa, Hạo Nguyệt Chân quân cho ra một nghìn điểm cống hiến mỗi năm, này triệt để đả động ta.”
Trong chốc lát, Lữ Như Yên nhìn hắn, hai con mắt to nháy nháy, có chút kinh ngạc hô: “Nguyên lai, công tử chủ là Nho Gia công pháp.”
Trần Nguyên ngạc nhiên, Nho Gia công pháp? Thế nào lại thành hắn tu luyện Nho gia công pháp rồi? Hắn mặc dù không biết nguồn gốc Khởi Nguyên kinh, thế nhưng trải qua mười mấy năm nghiên cứu, hắn biết chắc, thứ này chẳng có một xu nào liên quan đến Nho Gia, bao quát cả Phật Môn, Đạo Tông cũng không.
Tuy nhiên, hắn rất nhanh liền phản ứng lại.
Nha, đọc sách liền mạnh lên. Cái này không giống thứ sinh sao? Không thể trách, Lữ Như Yên lại liên tưởng đến hắn chủ tu thuộc về Nho Gia.
Bất quá, Trần Nguyên không có ý định điều chỉnh lại suy nghĩ của nàng. Thực tế, nàng hiểu như vậy cũng không sai, chỉ là không đầy đủ mà thôi.
Một điều khác để cho Trần Nguyên ngoài ý muốn, Lữ Như Yên có một chút kinh ngạc nho nhỏ bên ngoài, biểu cảm khác cái gì cũng không có. Thậm chí, ngay cả ý tứ truy hỏi hắn, nàng cũng không biểu hiện ra, tựa như hắn đọc sách liền có thể mạnh lên là một kiện sự tình hết sức bình thường vậy.
Nên biết, Trần Nguyên trước khi làm ra quyết định tiết lộ bí mật tu hành cho Lữ Như Yên, hắn đã đắn đo không ít. Giới tu hành, kiêng kỵ nhất liền là tiết lộ chủ tu công pháp cho người ngoài, bởi một khi chủ tu công pháp bại lộ, điều này cũng có nghĩa là điểm mạnh, điểm yếu của bản thân, thậm chí đặc điểm chiến đấu phô bày cho toàn dân thiên hạ. Hắn tương đối tin tưởng Lữ Như Yên, mới nói cho nàng chừng đó.
Kỳ thực, Trần Nguyên tiếp xúc tu hành giới không lâu, kiến thức và kinh nghiệm không nhiều. Hắn không biết rằng, lượng thông tin hắn bại lộ cho Lữ Như Yên chẳng tính vào đâu, hay nói cách khác, vẫn là thuộc trong phạm vi ‘có khả năng công bố’. Một chút tình báo nho nhỏ như thế, có lộ hay không lộ, đối với địch nhân mà nói, không có khác biệt.
Mặt khác, đọc sách liền mạnh lên, tại thế giới này không tính là lạ lẫm.
Trái ngược với các tiểu thuyết huyền huyễn mà hắn từng biết, công pháp tu luyện, tên gọi thì huyễn khốc bá đạo, thế nhưng bản chất thì đơn sơ không quá khác biệt, thế giới này các lưu phái tu luyện phát triển sao mà phong phú và đa dạng.
Tỷ như, bên ngoài Phật Môn, Nho Gia, Đạo Tông truyền thừa, còn có Pháp Gia truyền thừa. Nghe nói, nội bộ Pháp Gia truyền thừa liền có một bộ công pháp, trong đó đó người tu hành chỉ cần cai trị, quản lý tốt an ninh, trật tự, cương vực lãnh thổ dưới phạm vi thế lực của mình, để cho dân cư an ổn, thịnh thế thái bình, từ đó liền có thể gia tăng tu vi.
Tỷ như, có một trường phái tu hành, tôn trọng bản chất hoang dã nhất của thiên địa, chính là thôn phệ mà sinh. Trường phái tu hành này sáng lập ra truyền thừa, tạo ra công pháp, không cần bế quan tu luyện, không cần cảm ngộ thiên địa chân nghĩa, chỉ cần không ngừng ăn uống thả cửa liền có thể mạnh lên.
Lại tỷ như, lại có trường phái tu hành có lý niệm tương đối gần với Nho Gia, yêu cầu tu sĩ cần tôn trọng kẻ yếu, yêu quý quê hương, quả cảm không ngại hy sinh, không thỏa hiệp, không thương xót trước kẻ thù, bênh vực lẽ phải và lòng tốt. Nếu như Trần Nguyên nhìn thấy những nguyên tắc này, hắn ngược lại là nghĩ ngay đến tinh thần kỵ sĩ.
Chỉ bất quá, các kỵ sĩ làm gì ở tu chân giới?
So sánh với những điều này, đọc sách liền mạnh lên của Trần Nguyên không còn như vậy đáng chú ý. Ngược lại, đọc sách sự tình đau đầu và hao tốn nhiều tinh lực, lại đòi hỏi thiên phú cùng ngộ tính cao như vậy, không có bao nhiêu người thèm muốn.
Đổi lại một bên khác, Lữ Như Yên âm thầm nhớ kỹ điều này. Tham ngộ kinh thư liền có thể mạnh lên. Thái Linh học viện chính là không thiếu kinh thư truyền thừa. Ánh mắt của nàng lấp lóe, âm thầm làm ra quyết định nào đó.
-------------
Ba ngày thời gian chiêu thu đệ tử chớp mắt mà qua.
Một ngày này, Lữ Như Yên cần trở về Nguyệt Vũ phong tiếp tục tu hành. Bồi tiếp bên cạnh nhau, vui vẻ liền về vui vẻ, thế nhưng, tu hành liền không thể bỏ xuống. Hơn nữa, từ lời nói của Lữ Như Yên, Trần Nguyên có thể nghe ra, Khinh Vũ Chân quân và Kính Nguyệt hồ vị tiền bối nào đó có giao tình không cạn. Khinh Vũ Chân quân đối với Lữ Như Yên đặc biệt quan tâm cùng giám sát, nàng không thể buông bỏ quá lâu.
Trần Nguyên cũng vậy, thời gian đến, cũng là lúc hắn cần tới Thần Luyện phong báo danh.
Thế nhưng là, vừa tới chân núi, hắn liền sửng sốt, ngây người trong kinh ngạc trước thân ảnh xuất hiện trước mắt. Đối mặt nàng, Trần Nguyên có chút không kịp chuẩn bị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.