Không còn người thứ hai để tặng?
Lữ Như Yên nghe đến lời của Trần Nguyên, trái tim đập rộn lên không kiểm soát được như con hươu nhỏ xông loạn, hai má nàng không tự chủ phiếm hồng, ánh mắt có chút hoảng hốt nhìn phiêu đãng.
Đồng thời, nội tâm của nàng đang không ngừng gào thét: ‘Hắn, như vậy có tính hay không là thổ lộ?’
Nàng ưa thích hắn là sự thật. Chân tâm sâu sắc cũng không giả. Thế nhưng, như thế này có phải hay không quá nhanh một chút? Nàng luống cuống, tâm lý hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị cho tình huống này.
Nàng là nhận lời, hay là nhận lời đâu?
Phản ứng của Lữ Như Yên, Trần Nguyên đều nhìn ở trong mắt. Nàng bối rối, hắn vui vẻ. Nàng biểu cảm xấu hổ lại thẹn thùng, điều này chứng tỏ nàng có ý tứ với hắn.
Kỳ thực, trước đó hắn đã có thể nhìn ra điều này. Từ việc nàng tìm hiểu tình báo các sơn phong kỹ lưỡng đến như thế, có thể nhìn thấy nàng bỏ ra công sức không nhỏ. Nàng làm việc này cho ai? Không phải hắn thì đâu còn người khác? Chỉ cần không phải đầu gỗ đều có thể nhận ra. Biểu hiện của nàng lúc này chỉ để hắn càng thêm khẳng định mà thôi.
Trần Nguyên cũng ưa thích Lữ Như Yên.
Đã cả hai người đều có ý tứ, như thế, hắn không ngại mà thúc đẩy mối quan hệ này tiến thêm một bước. Lữ Như Yên chung quy là nữ hài tử, còn là nữ nhân thiên hướng tương đối truyền thống loại kia, việc chủ động này, sao có thể để nàng đi làm?
Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087237/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.