Chương trước
Chương sau
Hai mươi tuổi, Tam phẩm tầng năm tu vi?
Lời vừa ra, toàn trường rơi vào lặng ngắt như tờ. Ngoại trừ Lưu Thái Hòa đã có chuẩn bị từ trước, những người còn lại, bao quát cả Sơ Ninh Lan, Hi Lam tiên tử và Linh Khê tiên tử đều bị tin tức này làm cho đầu óc choáng váng. Các nàng không thể hiểu nổi, đối phương là tu luyện như thế nào?
Tồn tại như thế, tại các nàng xem ra, đã không thể coi là con người.
Tại những kẻ có mặt ở đây, có lẽ chỉ có Trần Nguyên cùng Lữ Như Yên là bình tĩnh nhất.
Ở trong mắt Trần Nguyên, đừng nói là hai mươi tuổi bước vào Tam phẩm tầng năm, cho dù là hai mươi tuổi thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân cũng không có điều gì quá đỗi ngoài ý muốn. Rốt cuộc, hắn cũng tại mười tám tuổi năm đó bước vào cảnh giới thứ tư; hơn nữa, cảnh giới thứ tư mà hắn luyện ra, nhìn như thế nào cũng so với Tứ phẩm Thượng nhân bất phàm hơn.
Đã hắn có thể làm ra đến, không có lý do gì người khác lại không thể. Thế giới này quá rộng lớn, hắn không dám khẳng định và cũng không tin, hắn là người thiên phú tu luyện tốt nhất từ trước đến nay.
Mặt khác, váy đỏ, dáng người phổ thông, dung mạo phổ thông? Những chi tiết này làm hắn không khỏi nhớ đến vị kia Ma Môn Thánh nữ thần bí. Hắn và sư phụ nàng còn một cọc giao dịch chưa hoàn thành đâu.
Niết Bàn kinh, đó là thứ mà hắn vẫn đang mong chờ.
Ngược lại, Lữ Như Yên không có nghĩ nhiều như vậy. Từ đầu đến cuối, nàng dường như không quá để tâm thứ danh tiếng không có chất dinh dưỡng như vậy.
Qua thật lâu, Hi Lam tiên tử rốt cuộc khôi phục lại tinh thần từ sự khiếp sợ. Nàng nhìn qua đám người biểu cảm khoa trương, mắt đẹp trợn lên, ngây ngốc khó có thể tin, lại nhìn qua Trần Nguyên cùng Lữ Như Yên hai người bình thản, không mảy may lộ ra ngoài ý muốn. Lúc này, nàng mới nhận ra bản thân đã thất thố. Nếu như tất cả mọi người cùng thất thố, như vậy thì không sao. Tất cả mọi người đều như nhau. Thế nhưng trong đó lại tuôn ra mấy vị giữ được bình tĩnh, như vậy mình lại thành xấu mặt.
Nghĩ đến đây, Hi Lam tiên tử không khỏi ho khan hai tiếng: “Khục… Khục… Được rồi mọi người, không cần quá kinh ngạc. Thế giới này rất rộng lớn, chúng ta bất quá chỉ là đám đệ tử trẻ tuổi, tu vi ngay cả Tứ phẩm Thượng nhân cũng không phải là, có nhiều điều chúng ta chưa từng thấy cũng phải là.” Nói xong, nàng tiếp tục bổ sung: “Hơn nữa, người ta Giao Châu thiên chi kiều nữ thiên phú nghịch thiên đi nữa cũng không liên quan đến chúng ta. Chúng ta nên tu luyện thì tu luyện, nên hoàn thành nhiệm vụ thì hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ có nâng cao tu vi mới là điều thiết yếu nhất.”
“Đúng. Đúng.” Linh Khê tiên tử bổ sung. Sau đó, nàng nhìn về phía Lữ Như Yên, nói ra: “Lại nói, chẳng qua Lữ sư muội nhập môn sớm mấy tháng, không lộ mặt trước các phong. Nếu không, nàng cũng chẳng kém bọn hắn. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có Ngũ Đại quái vật. Hì hì.”
“Cái gì gọi là Ngũ Đại quái vật.” Vân Nguyệt tiên tử lườm nàng một chút: “Khó nghe chết. Lữ sư muội của chúng ta muốn làm thì cũng không thể là quái vật, chí ít phải là tiên nữ, thần nữ loại hình.”
Nói xong, mấy vị tiên tử này lại nháo thành một đoàn, cười cười nói nói, thanh âm thanh thúy tựa như chim hoàng anh, dễ nghe vô cùng. Bầu không khí cũng vì đó mà trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Hi Lam tiên tử cảm thấy tâm tình mọi người đã điều chỉnh lại không sai biệt lắm, nàng nghiêm mặt, nghiêm nghị nói: “Được rồi, hai người các ngươi, bớt nháo sự. Chúng ta đang làm chính sự đâu. Các vị sư đệ, sư muội còn tại đây đâu. Đừng có làm rớt mặt mũi cùng uy nghiêm của bậc đàn chị.”
“Vâng…” Vân Nguyệt tiên tử cùng Linh Khê tiên tử lập tức ứng thanh đáp lại.
Hi Lam tiên tử lại nhìn về phía đám người, ân cần hỏi han: “Các vị sư đệ, sư muội thế nhưng đã tuyển chọn được sơn phong ưng ý?”
Trên thực tế, đã có thể thông qua nội viện khảo thí, từng người, từng người tại đây đều là nhân tài kiệt xuất, thiên phú tu luyện vạn người không gặp một loại kia. Ngoại trừ Thập Đại sơn phong cùng một số sơn phong khá nổi danh và có yêu cầu tiên thiên thể chất có đặc thù, hầu hết các sơn phong khác đều sẽ tuyển nhận bất cứ tân sinh nào. Chỉ cần bọn hắn đồng ý gia nhập, bọn hắn sẽ ngay lập tức trở thành một thành viên mới của sơn phong đó.
Cho nên, Hi Lam tiên tử mới hỏi nhóm người Lưu Thái Hòa đã lựa chọn được sơn phong ưng ý. Bởi chỉ cần bọn hắn chọn trúng, gần như chắc chắn bọn hắn sẽ được chọn.
Thậm chí, đối với dạng thiên tài tu luyện như Trần Nguyên, các sơn phong sẽ không tiếc bất cứ giá nào, đưa ra điều kiện đãi ngộ ưu việt, nhằm tranh đoạt mầm mống tốt.
Mà ngược lại, những sơn phong đứng đầu đều có yêu cầu đặc biệt cho đệ tử gia nhập, tỷ như: U Hồn phong yêu cầu tinh thần lực mạnh ngoại hạng, Ngự Thú phong yêu cầu khả năng câu thông với Linh thú, Thanh Linh phong yêu cầu Mộc hệ thuộc tính tu sĩ, Quân Tử phong yêu cầu đệ tử là Nho tu, đối với Nho gia kinh thư phải có lý giải nhất định, Huyền phong cùng Lôi m phong không khác biệt nhiều.
Lưu Thái Hòa chắp tay, thành thật đáp: “Đa tạ sư tỷ quan tâm, sư đệ trước đó chưa có quyết định. Bất quá, đi dạo một vòng, sư đệ dự kiến gia nhập Yến Thanh phong.”
Hi Lam tiên tử gật đầu: “Yến Thanh phong không tệ. Yến Thanh phong mặc dù không phải lấy Nho tu làm chủ nhưng truyền thừa ảnh hưởng nhiều bởi Nho tu, lại có chút kết hợp với Đạo tu. Đệ tử Yến Thanh phong khiêm nhường, nhã nhặn, ngược lại là phù hợp với sư đệ chủ tu công pháp Tiên Hòa quyết.”
Lưu Thái Hòa giật mình. Hắn không nghĩ ra, hắn cùng vị sư tỷ này giao lưu không lâu, vậy mà bị nàng nhìn ra nội tình. Hi Lam tiên tử nói không sai, công pháp Tiên Hòa quyết hắn chủ tu là thoát thai từ sản phẩm kết hợp giữa Đạo và Nho; người chủ tu công pháp này, bởi ảnh hưởng của Nho tu mà ôn tồn lễ độ, tính tình bình thản.
Hắn cũng nhìn trúng Yến Thanh phong điểm này mới lựa chọn gia nhập. Hơn nữa, Yến Thanh phong danh tiếng không thấp. Mặc dù không thể so sánh với Nguyệt Vũ phong hay cùng Thập Đại sơn phong sánh vai, bất quá, trong sơn phong chí ít có Lục phẩm Chân quân cấp bậc đạo sư tọa trấn, nội tình cũng là có tích súc.
Tiếp nối Lưu Thái Hòa, những người khác cũng lần lượt nói ra lựa chọn của mình. Hi Lam ba vị tiên tử không ngần ngại chút nào cho bọn họ ý kiến, giảng giải cho bọn họ cách nhìn của các nàng về những sơn phong đó, bao quát cả điểm mạnh cũng như cái không được. Điều này khiến cho ba người Hi Lam thu hoạch được rất nhiều hảo cảm từ các tân sinh. Thậm chí, có nữ sinh vì đó mà sinh ra cảm tình với Nguyệt Vũ phong, lựa chọn gia nhập, trở thành đồng môn sư tỷ muội với ba người.
Khi nhìn đến Sơ Ninh Lan, Hi Lam tiên tử giật nảy người, kém chút nữa liền trực tiếp hô: Tam phẩm tầng sáu, lại thêm một cái yêu nghiệt nữa.
Bất quá, khi nhìn đến cốt linh của đối phương, nàng nhẹ nhàng thở ra. Nguyên lai là xấp xỉ năm mươi tuổi.
Con người có cốt linh như cây có vòng lõi. Tu sĩ thần thức mạnh mẽ, rất nhạy cảm với cốt linh của con người. Tại trong tình huống tu sĩ không tận lực che giấu, niên kỷ của một tu sĩ rất dễ dàng bị phán đoán ra.
Tất nhiên, cái gọi là phán đoán này chỉ là ước lượng mà thôi, không phải là chính xác. Tựa như, một người cốt linh là năm mươi hay bảy mươi là có thể dễ dàng phân biệt; thế nhưng giữa một nghìn không trăm năm mươi và một nghìn không trăm bảy mươi thì chỉ có dùng các biện pháp đo đặc mới nhìn ra sự chênh lệch.
Đồng thời, bởi vì cốt linh thông thường dễ dàng bị thăm dò, cho nên tu sĩ sáng tạo ra rất nhiều phương pháp che giấu cốt linh, bao quát từ bí pháp, pháp thuật, cho đến pháp khí. Cách thô thiển rất dễ dàng bị phát giác chỉ bởi lực lượng tinh thần mạnh áp đảo; thế nhưng cách tinh xảo, cho dù sử dụng pháp khí quan trắc cũng khó lòng phân biệt thật giả.
Tạm không đề cập tới những điểm này, Hi Lam tiên tử lại cảm thấy ngạc nhiên, bởi từ khi nào học viện thay đổi quy tắc chiêu sinh? Dĩ vãng, Thái Linh học viện chưa bao giờ thu nhận học sinh dưới bốn mươi tuổi.
Cho đến khi biết rõ Sơ Ninh Lan là du học sinh tương tự như Lữ Như Yên, nàng không khỏi cảm thán: “Hiện tại, du học sinh đều là thiên tài như vậy sao?”
Trước có Lữ Như Yên, sau lại có Sơ Ninh Lan. Có thể tại năm mươi tuổi bước vào Tam phẩm tầng sáu, đây đã không phải các nàng có thể so sánh. Nên biết, các nàng tại Nguyệt Vũ phong cũng là nổi danh chứ không phải hạng người bừa bãi. Chỉ là, Hi Lam tiên tử không biết, nàng bây giờ nhận đả kích còn xa xa không bằng Sơ Ninh Lan trước đó.
Vân Nguyệt tiên tử chú ý tới Trần Nguyên còn chưa lên tiếng, không khỏi hỏi: “Thế nào, Trần sư đệ? Sư đệ chưa có quyết định sao?”
Trần Nguyên lắc đầu: “Sư đệ còn tại băn khoăn chưa quyết.”
Vân Nguyệt tiên tử cười hỏi: “Nghe nói, Lữ sư muội đã đưa sư đệ đi dạo một vòng qua Thập Đại sơn phong. Ngay cả Thập Đại sơn phong cũng không thỏa mãn được sư đệ sao?”
Hi Lam tiên tử cùng Linh Khê tiên tử cũng bị thu hút sự chú ý. So với bọn người Lưu Thái Hòa, các nàng để ý Trần Nguyên nhiều lắm. Không bởi lý do nào khác, chỉ bởi mối quan hệ không minh bạch giữa hắn và Lữ Như Yên.
Trần Nguyên bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, không khỏi bật cười, nói ra: “Này cũng không phải. Thập Đại sơn phong điều kiện tu luyện rất tốt. Ngoại trừ một số sơn phong không quá phù hợp, vài sơn phong có điều kiện rất tốt. Chỉ là sư đệ chưa biết nên chọn lựa như thế nào giữa các nơi đó.”
Lôi m phong, Huyền phong cùng Quân Tử phong đối với hắn có sức hấp dẫn vô cùng to lớn. Yêu cầu hắn trong thời gian ngắn tuyển chọn ra một nơi, đích thật để hắn khó mà quyết định.
Những người khác đối với hắn lời này, biểu lộ ra hâm mộ không che giấu. Có thể tự do lựa chọn giữa các đại sơn phong, không có bao nhiêu người có đặc quyền này. Bất quá, nghĩ đến thiên tư đối phương biểu hiện ra, điểm này trở nên dễ chấp nhận rất nhiều.
Linh Khê tiên tử lúc này xen vào: “Chư sơn Bách phong chiêu sinh còn kéo dài ba ngày thời gian. Hôm nay mới là ngày đầu tiên, thời gian còn dài. Nếu như Trần sư đệ chưa thể làm ra quyết định, vậy đừng vội vã quyết định. Trước cứ dạo chơi một vòng, chưa biết chừng sư đệ lại tìm được sơn phong vừa ý.”
“Vậy ngược lại là không sai.” Vân Nguyệt tiên tử đồng ý: “Dạo chơi một hồi, có lẽ sư đệ trong lòng có sở ngộ, dẫn dắt sư đệ đến thiên mệnh cơ duyên.” Nói rồi, nàng hơi suy nghĩ một chút mới tiếp lời: “Ta nghe một vị sư muội nói, chiêu sinh năm nay, có một sơn phong tương đối có ý tứ mới mở, gọi cái gì…” Vân Nguyệt khẽ điểm ngón tay thon dài lên thái dương, chừng năm hơi thở mới nhở ra được: “... Đúng, là Thần Luyện phong.”
Hi Lam tiên tử nghe vậy, hơi lườm Vân Nguyệt tiên tử một chút, nói ra: “Một cái sơn phong mới mở, ở đâu ra ý tứ? Muốn trợ giúp Trần sư đệ, cũng nên có thành ý một chút.”
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, Trần sư đệ người ta ngay cả Thập Đại sơn phong đều không nhìn vào mắt, một cái sơn phong mới mở lấy ra, không sợ người ta chê bai, ghét bỏ.
Theo lẽ thường, suy nghĩ của nàng không hề có sai. Một phong mới mở, chưa nói đến chuyện nội tình có đủ sâu hay không, có đầy đủ cung cấp một thiên tài tu luyện tài nguyên hay không, thậm chí ngay cả truyền thừa liệu có đầy đủ cho một tên đệ tử gia tăng thực lực.
Đành rằng Thái Linh nội viện có tàng thư các, sở hữu truyền thừa đến từ tất cả các phong. Có thể, bước vào nội viện Tàng Thư các, lúc nào không cần điểm cống hiến? Ngược lại, những sơn phong lâu đời như Huyền phong, Quân Tử phong đều có riêng cho mình tích trữ, đệ tử có thể tự do tiến vào theo cấp bậc quyền hạn mà không cần tiêu tốn bất cứ điểm cống hiện nào. Chỉ riêng điều này đã là sự trợ giúp rất to lớn rồi.
Không những thế, một phong mới thành lập, danh tiếng chưa có, quan hệ nhân mạch chưa đến, vậy thì sau này làm việc không phải thuận lợi như vậy.
Để một tên thiên kiêu gia nhập một phong mới thành lập, không phải để hắn hao phí tiền đồ?
Có thể, Vân Nguyệt tiên tử lại không đồng ý.Nàng bĩu môi, nói: “Thần Luyện phong không giống những phong khác nha.”
“Có điểm nào không giống?” Hi Lam tiên tử không phục.
“Không giống chính là ở chỗ, Thần Luyện phong phong chủ, Hạo Nguyệt Chân quân chính là được Thu Thủy Tôn giả, Thu Thủy phó viện trưởng, đích thân tự mình nghênh đón mời về.” Vân Nguyệt tiên tử thả ra quả bom nặng ký.
“Cái gì?” Hi Lam tiên tử giật nảy mình: “Lại còn có chuyện này?”
Không chỉ Hi Lam tiên tử, hết thảy những người khác đều là vểnh tai lên nghe ngóng, lòng hiếu kỳ tràn đầy.
Một sơn phong mới mở không khác lạ, chỉ cần có thực lực Ngũ phẩm hậu kỳ liền có thể xin cấp phép mở ra; chỉ cần vị đạo sư này tư lịch đầy đủ, không phạm sai lầm ngớ ngẩn trong quá khứ thì có đến chín thành cơ hội thông qua. Đây cũng là lý do vì cái gì mà Thái Linh nội viện có nhiều sơn phong đến vậy.
Thế nhưng, một vị Lục phẩm Chân quân, đạt được một vị Thất phẩm Tôn giả công nhận, hơn nữa, vị Tôn giả này còn là Phó viện trưởng, vậy thì tính chất lại không giống với.
Vân Nguyệt tiên tử để ý đến biểu lộ của mọi người, khóe miệng có hơi vểnh lên, nói ra: “Là sự thật. Điều này chẳng phải sau mấy ngày liền có thể đạt được chứng thực sao? Khác không nói, nghe nói vị Hạo Nguyệt Chân quân này là một vị uy tín lâu năm Lục phẩm Chân quân, tu vi càng đã là Lục phẩm đỉnh phong, nửa bước đạp vào Thất phẩm Tôn giả.
Không những thế, nàng còn là một cái đại học giả. Các vị sư tỷ, sư muội nói rằng, nàng trước đó đã đi du lịch qua cả chín vực của Minh Nguyệt giới, tìm tòi và nghiên cứu không biết bao nhiêu tài liệu, bí tịch, truyền thừa cổ đại từ tận thời đại Viễn Cổ cho đến mấy vạn năm gần đây, lĩnh vực nàng quan tâm càng là bao quát trên mọi mặt, từ Phật Môn, Đạo Tông, Nho Gia,... cho đến Yêu tộc, Quỷ tu, Ma môn. Người ta nói, kiến thức của nàng cực kỳ uyên bác, kinh thư, bí tịch, lại càng là sở hữu nhiều vô số kể.
Hết thảy các lý do, cũng là bởi vì như thế, nàng mới được Thu Thủy phó viện trưởng đích thân mời về Thái Linh học viện, trực tiếp đề cử vào vị trí Đạo sư cấp cao.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.