Quyền điều khiển trận pháp bị đoạt, không ai điên cuồng hơn Hoàng thành chủ. Mắt thấy lão tổ nhà mình còn một hơi tàn cuối cùng bị đánh chết bởi hơn ba mươi đạo đao khí, hắn gầm thét, con mắt trừng lớn, đỏ ngầu màu máu, không tiếc bất cứ giá nào rót toàn bộ linh lực trong cơ thể vào trận bàn, khiến cho nó rung lên dữ dội, ý đồ cưỡng ép sức mạnh phản kháng.
Đáng tiếc, vẫn là vô dụng.
Đối phương tu vi cao hơn hắn đâu chỉ một đại cảnh giới. Luận đến độ hùng hồn linh lực, người ta hơn hắn trọn vẹn cả nghìn lần. Một khi đã bị Bạch Kiều lạc ấn xuống đạo văn, muốn đoạt lại quyền điều khiển trận pháp từ nàng, hoặc tạo nghệ trận đạo phải cao hơn nàng, hoặc đơn thuần tu vi phải mạnh hơn nàng vài lần.
Hoàng thành chủ hiển nhiên không thỏa mãn bất cứ điều kiện nào trong này.
Đã có hơn phân nửa tộc nhân bị trận pháp tươi sống đánh giết, sáu vị Tứ phẩm Chân nhân bởi vây khốn mà chẳng thể thoát thân, cũng chẳng thể cứu giúp lẫn nhau. Hoàng thành chủ biết rằng, hiện tại, hắn chẳng thể làm được gì.
Hắn hướng ánh mắt cầu khẩn về người duy nhất hắn cho là có thể giúp được mình, Trần Nguyên.
“Tiểu hữu… Không. Tiền bối. Cầu xin tiền bối giúp đỡ Hoàng gia. Bất kể tiền bối muốn cái giá gì, Hoàng gia đều sẽ đáp ứng. Chỉ xin tiền bối tiêu diệt lũ ma đạo này, dương danh chính đạo, trả lại cho Tô Châu một mảnh thanh thiên, để dân chúng thiên hạ tránh khỏi lầm than.”
Ngoài dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dao/1087159/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.