Tất cả mọi người đều đã mệt mỏi thiếp đi, duy chỉ có Cung Huy vẫn còn chút thanh tỉnh. Nghe tiếng Lăng Sở Nhược, hắn liền gật nhẹ đầu xem như đồng ý. Ánh lửa ấm áp đối lập hoàn toàn với gương mặt nàng lúc này, Cung Huy khẽ rùng mình, hắn đọc được trong ánh mắt nàng là tự trách, là đau khổ, là bất lực.
"Nàng ấy chết rồi, vấn đề nằm ở sức mạnh không hoàn chỉnh của ta, là ta có lỗi với nàng ấy"
Thanh âm rất lạnh lẽo đến cực độ, để ý một chút mới nghe ra chút run rẩy, Cung Huy cúi đầu, chính hắn cũng bi thương, hài tử đó là chính tay hắn chọn để tế, là tự hắn đẩy nàng ta vào chỗ chết.
Bi thương bỗng chốc biến thành bi phẫn, trước đó hắn đã hy vọng biết bao việc Lăng Sở Nhược có thể cứu được nàng ấy, cuối cùng thì sao? Vẫn là bất lực như thế.
"Vừa rồi ta nhìn thấy những cảnh tượng rất kỳ lạ, đó dường như là ký ức của mẫu thân, lại giống như là ký ức của ta, mọi thứ đều rất chân thực. Theo Dược Vương, chuyện này lý giải như thế nào?"
Cung Huy nhìn vào nàng, khẽ nhếch môi cười, bề ngoài cung kính nhưng bên trong đã sớm rét lạnh.
"Ngươi không cho rằng mình cũng giống Nhật nhi sao?"
"Không đúng" Nàng lắc đầu cương quyết.
"Tại sao?" Thấy nàng như vậy kiên định phủ nhận, Cung Huy hơi nhíu mày.
"Là ta cảm giác như vậy" Nàng khẽ thở dài, có những chuyện không phải một hai câu là có thể giải thích hết, tựa như chuyện của mẫu thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-thai-tu-dai-nhan/4081864/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.