Thanh phong kiếm dẫn lối
Ta tương phùng giữa một trời hoa rơi
Nụ cười của mỹ nhân chỉ dành cho đấng anh hùng
Bóng lưng thẳng tắp vững chãi, búi tóc đen nhánh điểm xuyến bông tuyết trắng trông đến là chân thực, giáp bạc sáng loáng, chuôi kiếm tinh tang chuyển động, người ấy dần dần quay lại. Trái tim Lăng Sở Nhược như muốn ngừng đập, nàng có cảm giác chân giống như bị chôn tại chỗ không thể nhấc lên được. Lãnh Nguyệt Thanh nhìn nàng mỉm cười, khoảng khắc này, trong mắt nàng chỉ có mỗi bóng hình vững chãi đó mà thôi
"Sở nhi, nàng đến rồi"
Thanh âm nhàn nhạt mang theo sủng nịnh, không hiểu sao nước mắt lại chảy xuống, nàng để mặc Lãnh Nguyệt Thanh ôm vào lòng. Lãnh Nguyệt Thanh bá đạo mà cuồng nhiệt, hương thơm quen thuộc phả vào cánh mũi khiến Lăng Sở Nhược không thể nghĩ ngợi gì nữa. Nàng không phân biệt được đâu là mộng ảo, đâu là hiện thực
Lãnh Nguyệt Thanh dần dần cúi xuống, hướng đến đôi môi căng mọng của Lăng Sở Nhược, đúng lúc nụ hôn sắp sửa rơi xuống, tiếng kim loại rơi xuống mặt băng khiến nàng giật nảy mình. Lăng Sở Nhược cúi đầu nhìn xuống, dưới chân nào phải là tuyết nữa mà chính là mặt băng sắp nứt, khoảng cách chỉ thiếu một xíu nữa thôi thì nàng đã lọt xuống hố nước sâu đen ngòm không thấy đáy.
Thanh âm vừa rồi chính là lệnh bài mà Lãnh Nguyệt Thanh đã đưa cho nàng.
Lăng Sở Nhược sợ hãi ngẩng đầu, người vừa rồi còn ôm nàng đã biến mất như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-thai-tu-dai-nhan/4081860/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.