Lăng Sở Nhược vẫn còn nhớ một số chuyện khi còn nhỏ, mẫu thân vẫn thường hay kể về cố hương. Cố hương trong lời nói của người là một nơi vô cùng xinh đẹp, quanh năm suốt tháng đều ấm áp và rộn rã tiếng chim, thảo dược mọc ở khắp mọi nơi, tùy tiện giơ tay cũng có thể hái được bảo vật nhân gian. Mỗi lần như vậy người thường mỉm cười, người nói đó là khoảng thời gian bình yên nhất trong cuộc đời.
Lăng Sở Nhược nào có hiểu được tâm trạng của Mộ Dung Phi Yến, nàng chỉ cảm thấy mẫu thân cười rất buồn, khóe mắt như có lệ. Thực ra lúc đó nàng rất muốn hỏi, chẳng lẽ như hiện tại thì không hạnh phúc hay sao? Có phụ thân, có nàng, gia đình ba người vốn rất hoàn mỹ, mẫu thân vì sao vẫn không được vui?
Mãi cho đến tận lúc này, Lăng Sở Nhược mới hiểu được cảm giác khi ấy của mẫu thân, có lẽ cố hương mà người luôn hướng về cũng đẹp như thế này, cũng khiến cho người ta không thể nói nổi nên lời
Căn nhà nhỏ nằm sâu trong thung lũng, xung quanh trồng không biết bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ, những cánh bướm đầy màu sắc uốn lượn nhảy múa trong màn sương mờ hòa cùng tiếng hót vang trời của những chú chim oanh tạo nên một khung cảnh nửa hư nửa thực.
Đây là đâu? Tại sao nàng lại ở đây chứ?
Phải rồi, Lãnh Nguyệt Thanh đâu?
Lăng Sở Nhược vỗ vỗ đầu, vừa rồi ở trong nhà nhỏ chạy ra chính là để tìm Lãnh Nguyệt Thanh, thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-thai-tu-dai-nhan/4081858/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.