Lăng Sở Nhược không dám bỏ Lãnh Nguyệt Thanh để tự mình đi tìm đường, thứ nhất nàng biết chắc bản thân sẽ không quay lại được chỗ này, thứ hai, mặc dù mắt nàng đã dần quen với bóng tối nhưng vẫn có cảm giác rất không an toàn.
Lăng Sở Nhược bó gối ngồi cạnh Lãnh Nguyệt Thanh, người này mặc dù đã hôn mê nhưng vẫn khiến nàng có cảm giác thật an toàn. Nghĩ đến vết thương vì cứu mình mà bị, nàng vừa lo lại vừa xót xa, bờ vai của nữ nhân này gánh vác cả giang sơn xã tắc. Người ta chỉ biết sinh ra trong gia đình đế vương là phúc phận, nào ai hay để giữ được phúc phận đó quân vương phải trả giá bằng chính máu thịt, thậm chí là cả người thân, cốt nhục của mình
Dường như gặp phải ác mộng, Lãnh Nguyệt Thanh rên khẽ một tiếng rồi nắm lấy tay người bên cạnh không buông. Lăng Sở Nhược bàn tay lạnh ngắt, nàng sợ sẽ khiến Lãnh Nguyệt Thanh nhiễm lạnh nên vội rút tay ra nào ngờ rút mãi mà không được, chẳng biết nàng ấy mơ thấy điều gì mà kinh sợ như vậy, Lăng Sở Nhược đưa tai đến gần, chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt bất lực
"Mẫu thân đừng đi"
Mẫu thân đừng đi? Lăng Sở Nhược chua xót vô cùng, nàng cũng từng mong mẫu thân đừng đi, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân đi. Nàng ít ra vẫn có mẫu thân thương, còn mẫu thân của Lãnh Nguyệt Thanh là như thế nào, có ấm áp như mẫu thân nàng không? Sợ rằng đời này, Lãnh Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-thai-tu-dai-nhan/4081842/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.