Lăng Sở Nhược đi qua đi lại trong khoảnh sân nhỏ sốt ruột chờ đợi Du công công thông truyền cho hoàng thượng. Mặc dù biết rằng không có tư cách và địa vị để xen vào chuyện này nhưng nàng không thể bỏ mặc sống chết của nhiều người như vậy được. Hơn nữa, nàng cứ cảm thấy day dứt với Nhiếp Khiếu Lan
"Lăng tiểu thư, bệ hạ cho truyền"
Huyền Dương cung chính là nơi ở của hoàng thượng, so với Đông cung còn bề thế hơn rất nhiều. Lăng Sở Nhược cảm thấy mắt như bị lóa bởi những đồ vật màu vàng lấp lánh tinh xảo, những vật dụng lạnh lẽo vô tri kia thế nhưng lại nhắc nhở nàng rằng Lãnh Long không phải Long thúc thúc của nàng nữa.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, lời cảnh báo của Hoàng Kỳ và hình ảnh đáng sợ của Diêu thừa huy khiến trống ngực đập liên hồi. Lần này nếu thành công, nàng sẽ không nợ nần gì Nhiếp Khiếu Lan nữa, có thể...có thể ở bên Lãnh Nguyệt Thanh mà không cần cảm thấy tội lỗi.
Chuyện đêm qua như một giấc mộng xinh đẹp chậm rãi quay trở lại. Nàng thấy bản thân đang một mình dò dẫm từng bước trong Cư Tình uyển, ban đêm tĩnh mịch đến mức khiến nàng trong lòng cũng phát sầu.
Hành lang có đèn, nàng chậm rãi thả bộ trên nền gạch bóng loáng, miệng lẩm nhẩm hát một bài hát xưa cũ. Người ta nói nữ nhân kiêng kị nhất là xướng những khúc ca bi thương nhưng từ khi còn nhỏ, mẫu thân nàng vẫn thường xuyên hát ru nàng những bài hát buồn bã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-thai-tu-dai-nhan/4081831/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.