Lại là một đêm chung giường, Lăng Sở Nhược sau khi tắm và xử lý sơ qua vết thương cho mình thì cũng mệt đến rã cả người. Dưới đất lạnh đến buốt xương, nàng chân không đi lại cảm giác như đang giẫm trên đá, trong phòng thì chỉ độc nhất một chiếc giường, cũng may Lãnh Nguyệt Thanh nằm sấp người ở sát góc trong, tốt bụng chừa một góc dành cho nàng
Cũng như lần trước, gần sáng Lăng Sở Nhược lại bị nhiễu tỉnh, cái ôm siết lần này chặt đến mức nếu không nghe được mùi dược liệu và mùi máu thoang thoảng nơi chóp mũi, nàng còn quên mất rằng Lãnh Nguyệt Thanh vẫn đang bị thương.
Người này bình thường luôn tỏ ra bất cần lãnh ngạo nhưng lúc ngủ lại rất quấn người. Nàng hơi nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt vì thiếu máu mà tái nhợt, không tự chủ được bàn tay hướng đến mi tâm đang nhíu chặt. Giấc ngủ này của Lãnh Nguyệt Thanh cũng không an bình gì.
Người này vì sao phải cứu nàng? Vì sao lại phải mạo hiểm như vậy? Rốt cuộc ngoại trừ là nữ nhi của Lăng Thiên, nàng có một chút nào phân lượng trong trái tim kia hay không ?
Lăng Sở Nhược càng nghĩ càng chua xót, không phải nàng thích nữ nhân thì có nghĩa là mọi người cũng đều giống như vậy. Lãnh Nguyệt Thanh là thái tử, sao có thể vì nàng mà làm chuyện hồ đồ làm tổn hại thanh danh, hơn nữa...hơn nữa còn có Nhiếp Khiếu Lan
"Lăng Sở Nhược, yêu một người là mong muốn cho người đó hạnh phúc cùng người mà họ yêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-thai-tu-dai-nhan/4081822/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.