Đêm dài cuối cùng cũng trôi qua, Lăng Sở Nhược dở khóc dở cười nhìn bàn tay không an phận của ai đó đang vắt ngang qua người mình. Thái tử đại nhân, người có thể nào ngủ đẹp một chút được không vậy?
Cho đến giờ phút này nàng vẫn không hiểu tại sao lại phải chung giường với người kia, hại nàng cả đêm không sao chợp mắt được. Lăng Sở Nhược khẽ động, đem cánh tay đang đặt trên người mình dời đi, dù sao cũng phải rời giường trước khi Nhiếp Khiếu Lan thức dậy, nếu nàng ta nhìn thấy hai người chung giường thế này thì không hay cho lắm. Lăng Sở Nhược cảm thấy bản thân giống như dì nhỏ được bao nuôi của những đại nhân có tiền, cứ phải lén lén lút lút thật là khó coi.
Người nàng sau một đêm không dám động đậy thì đã đau nhức muốn chết, còn người kia ngược lại có vẻ rất thoải mái, Lăng Sở Nhược hung hăng đưa tay lên, lừ mắt nhìn Lãnh Nguyệt Thanh đang say giấc nồng.
Gương mặt ngủ say không hề có chút phòng bị, sự âm lãnh giấu sau đôi mắt khép chặt, trông nàng lúc này rất khả ái mềm mại, hoàn toàn là một bộ dáng vô hại. Lăng Sở Nhược bị cảnh trước mắt làm cho mềm lòng liền thở dài một hơi, người này hẳn là rất mệt mỏi đi, suýt nữa quên mất nàng là thái tử của một nước, chắc là nhiều đêm rồi không được nghỉ ngơi tử tế
Lăng Sở Nhược xuống giường rất nhẹ, rón rén như ăn trộm, sửa soạn qua một chút đầu tóc rồi định ra ngoài tìm nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-thai-tu-dai-nhan/4081820/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.