Lúc này, tại một nơi khác, một bầu không khí ủy dị trầm lắng bao phủ cả vùng sơn dã hoang vu. Giữa quang cảnh đó, một trận quyết chiến diễn ra, thu hút sự tập trung của tất cả người trong và ngoài cuộc. Trông kĩ, có thể thấy một xú lão nhân tay cầm quân cờ đen, mồ hôi tuôn như mưa, ngồi nhìn đăm đăm vào ván cờ trước mắt. Nếu người khác không biết hắn đang nhập tâm nghiền ngẫm nước cờ thì chắc hẳn sẽ cho rằng hắn đang lâm bệnh nặng.
"Ngươi hạ cờ mau đi, chần chờ gì nữa! Còn cả đoàn người đứng đợi đây này!"
Một lão hán trong đám người bên ngoài mất kiên nhẫn quát lên. Thiết nghĩ người nọ sẽ bực bội trừng mắt liếc kẻ quấy rầy tư tưởng, nhưng thật không ngờ, người nọ vẫn không rời mắt khỏi bàn cờ, chắc hẳn do ván cờ kia mê hoặc đến thất hồn lạc phách, căn bản chẳng hề để ý gì tới vạn vật chung quanh.
Đột nhiên, một tên tiểu hòa thượng từ trong đám đông lao ra phía trước, cầm cây côn (gậy/thiết bản mà hòa thượng thường dùng làm vũ khí) trong tay giáng mạnh một phát vào người nọ.
Người nọ, vốn là kẻ đứng đầu trong tứ đại ác nhân. Nếu bình thường, kẻ nào chỉ vô tình chạm nhẹ vào hắn cũng đủ để hắn không chút do dự tiễn đến Tây thi, song, một côn của tên hòa thượng ngu ngốc kia lại giúp hắn khôi phục thần trí, cứu hắn khỏi mê trận thập tử nhất sinh, hắn nói
"Tiểu hòa thượng, ngươi xuống tay có điểm hơi nặng đấy!".
Mặc dù Đoàn Diên Khánh thầm biết ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-su-ty-cua-ta/195282/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.