Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70
Chương sau
Giống trước kia là một thân hồng y, chẳng qua cũng chỉ là một người, kế bên là một tuyệt thế mỹ nhân áo trắng "Hành Vân! Nàng xem ta đóng giả Đông Phương Bất Bại như thế nào?" Lý Thu Thủy chạm nhẹ tố cầm trên bàn Vu Hành Vân cười nói: "Không, không giống, Người quên là nàng ta thổi tiêu sao." Vu Hành Vân liền lập tức nói ra sơ hở. "Báo cáo Giáo chủ, Nhậm Ngã Hành mang theo thuộc hạ xông đánh vào đây!" Tới báo tin là một kẻ cằm một cây đao to, hắn mang đến một tin quan trọng. "Không nghĩ rằng hắn tới nhanh như vậy, đi, Hành Vân chúng ta đi xem thử Nhậm Ngã Hành!" Lý Thu Thủy là trong lòng nghĩ Bắc Minh Thần Công mà đấu với Hút tinh đại pháp nó sẽ có kết quả gì, nghĩ thế liền muốn nhanh chóng đi xem. "Đông Phương Bất Bại, đồ cẩu tặc, ngươi mau ra đây cho ta." Nhậm Ngã Hành tay cầm hai thanh đại móng vuốt múa loạn trong đại điện, bị móng vuốt vơ trúng bọn họ liền phun ra máu rồi lâm vào trạng thái mơ hồ. "Ha ha ha....Nhậm Ngã Hành, hơn mười năm không gặp, ngươi càng ngày càng tàn nhẫn!" Lý Thu Thủy học theo giọng điệu của Đông Phương Bất Bại. Phía dưới đám thuộc hạ nghe thấy Giáo chủ đã đến, mừng rỡ như gặp được thần tiên hạ phàm. "Giọng điệu của ngươi...ngươi không phải là Đông Phương Bất Bại!" Nhậm Ngã Hành cả đời làm sao hắn quên được giọng nói của tên cẩu tặc kia, bất quá khi khuôn mặt người kia hiện ra trước mặt, hắn điên cuồng nở nụ cười "Ha ha ha....Đông Phương Bất Bại, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, cả bản thân mình ngươi cũng biến hóa không tha ha ha ha...." "Nhậm Ngã Hành, ngươi đang cười cái gì? Ta có gì tốt để ngươi cười sao?" Lý Thu Thủy mỗi một tiếng nói đều phát ra ma mị. "Các ngươi nhìn xem, Đông Phương Bất Bại đã không thật sự là Đông Phương Bất Bại nữa rồi, các ngươi vẫn cố chấp trung thành với hắn sao?" Nhậm Ngã Hành có ý đồ làm cho nội bộ trở mặt nhau, làm cho thuộc hạ phản bội lại Đông Phương Bất Bại, lần này hắn nhất định phải đoạt được chức giáo chủ. Dưới đài, một vài tên thuộc hạ bắt đầu xôn xao bàn tán, nhưng vẫn đứng yên chứ không dám đứng ra đầu quân cho Nhậm Ngã Hành, bởi ai cũng biết Nhậm Ngã Hành là một người vô cùng tàn bạo. "Nhậm Ngã Hành, mưu kế của ngươi hình như không xài được a!" Lý Thu Thủy trên đài phi thân xuống, dùng Bạch Hồng Chưởng muốn hắn phải sử dụng Hút Tinh đại pháp. Nhậm Ngã Hành nhìn thấy Đông Phương Bất Bại hướng tới mình đánh, ẩn ẩn bên trong có cảm giác hắn tựa hồ lợi hại hơn lúc trước rất nhiều, có thể nào thuốc Quỳ Hoa bảo điển công hiệu? "Hút tinh đại pháp" Nhâm Hành nghĩ vẫn là nên xuất ra tuyệt chiêu "Tới vừa lúc!" Lý Thu Thủy đổi chiêu thức, từ Bạch Hồng Chưởng đổi thành Bắc minh thần công "Hôm nay, ta muốn xem là Hút tinh đại pháp của ngươi lợi hại hay Bắc minh thần công của ta lợi hại hơn!" Hai người hai tay giằng co hút nội lực của đối phương. "Sao lại thế này, ngươi dùng cái gì khống chế Hút tinh đại pháp của ta?" Nhậm Ngã Hành kinh hãi, bỗng nhiên trong lúc đó, hắn cảm thấy nội lực của mình giảm đi rất nhiều. "Điều đó không có khả năng!" "Cái gì mà không có khả năng chứ? Hút tinh đại pháp của ngươi sao bằng cái này, Bắc minh thần chưởng của ta là độc nhất!". Lý Thu Thủy thu hồi lại công lực, liếc mắt thấy Nhậm Ngã Hành, đây từng là một đại anh hùng nay chỉ còn là một lão già nguy kịch. "Không có khả năng....không có khả năng...". Nhậm Ngã Hành bỗng nhiên bật một nụ cười "Ha ha ha...Không có khả năng!". Hắn liền hướng tới cửa xông ra ngoài. "Giáo chủ." Bọn thuộc hạ hướng Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Vân nhìn, sau đó ôm quyền nói: "Hai vị, nếu không phải người trong thần giáo tại sao lại nhúng tay vào, nếu là giáo chủ đã....ta sẽ dùng tánh mạng của mình giúp người báo thù!". Dứt lời liền xoay người rời đi. "Xem ra hắn cũng là kẻ trung thành, Thu Thủy, Người xem có phải nên dùng Nhật Nguyệt Thần Giáo để điều tra sự tình!". Vu Hành Vân nhìn Lý Thu Thủy mặt đầy nụ cười, liền đoán được nàng suy nghĩ cái gì trong lòng. "Ta chính là có ý đó, bất quá chưa phải lúc!" Lý Thu Thủy cười thần bí, nàng hiện muốn lợi dụng người Nhật Nguyệt Thần Giáo để giúp mình điều tra ra kẻ đánh lén mình ngày trước là ai. "Hành Vân, có muốn biết hay không kẻ ngày trước đánh lén chúng ta?" "Tất nhiên là muốn, dám đánh lén ta...ta thật muốn xem hắn là kẻ nào lại gan to như vậy?". Vu Hành Vân là người có thù phải báo. Tục ngữ có câu "Đắc tội quân tử chớ đắc tội nữ tử!"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70
Chương sau