“Ông tìm lầm người rồi, thật sự tôi đâu có quen biết thiếu gia của mấy ông đâu!” Này quả thực là thiên đại hiểu lầm, hắn chưa từng biết đến cái gã nào gọi là thiếu gia, càng đừng nói là dụ dỗ cùng cường bạo, thật là oan uổng cho hắn mà!
Đằng Điền Nghĩa cả giận nói: “Nói hưu nói vượn. Rõ ràng là mày dây dưa với thiếu gia, còn xuống tay với thiếu gia nữa, thiếu gia đã nói cho tao nghe hết rồi,y nói đêm hôm đó cũng không phải là lần đầu tiên hai người phát sinh quan hệ, mày...... Mày mà cũng dám làm ra loại sự tình này với thiếu gia đáng yêu của tụi tao, sau khi đùa bỡn y xong,còn dám mắng y là đồ đồng tính luyến ái ghê tởm!”
Đồng tính luyến ái ghê tởm? Cung Chính Hoa bỗng nhiên tỉnh táo lại, trong cuộc đời hắn, chỉ có một người duy nhất là bị hắn mắng câu này thôi, chỉ có...... Chỉ có......
” Không phải ông đang nói đến Quan Sơn Nguyệt đấy chứ?”
“Trời,tên tiếng Trung của thiếu gia mà mày cũng dám gọi hả? Loại nhân chủng thấp hèn như mày, căn bản là không xứng với thiếu gia, phải biết rằng thiếu gia có huyết thống của quý tộc Nhật Bản, mày phải gọi y là thiếu gia, nghe thấy không?”
“Quan Sơn Nguyệt ở nơi này sao?” (Chắc là ko nghe…)
“Thiếu gia thân thể không khoẻ, hiện đang ở đây điều dưỡng, tao sẽ tạm thời tha cho mày vì thiếu gia, bởi thế mày nên ngoan ngoãn hầu hạ thiếu gia, biết chưa?”
Cung Chính Hoa ngây ngẩn cả người, hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-my-mong-diem-truong/2392038/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.