Ngồi trong phòng thăm, chị cậu trông thật mệt mỏi. Thấy cậu tới thăm, ánh mắt mới sáng lên đôi chút.
Tiểu Câu ngồi trước mặt chị, lại không biết nên hỏi từ đâu.
Ngược lại Ngô Việt lại là người mở lời : “Vết thương của em đã khỏi chưa? Sao lại xuất viện?”
“Chị … thực sự giết người sao?”
Ngô Việt thần sắc phức tạp nhìn em trai mình : “Tên súc sinh đó còn không bằng heo chó! Chết là đáng đời!” Xem ra cô đã biết Tiểu Câu gặp chuyện gì.
Tiểu Câu không được tự nhiên xoa xoa mặt bàn, chỉ hận không thể xát thủng mặt bàn. Mặt mũi đàn ông của cậu coi như mất hết! Trong lòng hỗn loạn, chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống. Nhưng trước khi chui vào, nhất định phải hỏi rõ mọi chuyện.
“…… Hôm đó chị làm sao tìm được em?”
“Là Trang Nghiêm tìm được em.” Nhắc tới tên Trang Nghiêm, khuôn mặt của nha đầu béo lại đỏ ửng.
“Vậy sao chị lại đánh chết người?” Vừa nhắc tới chuyện này, chị cậu lại im lặng.
Ngô Việt trời sinh không biết nói dối,Tiểu Câu vừa nhìn mặt chị đã biết trong chuyện này nhất định có ẩn tình.
Tiểu Câu rất tức giận, con mẹ nó, sao họ có thể làm vậy? Để tránh tiếng xấu liền bắt người khác chịu tội thay?
Trước khi đến đây, Tiểu Câu đã đến cục cảnh sát hỏi thăm. Họ Lý chết vì bị người khác đánh đập dã man, xương sườn chọc vào phổi. Ngô Việt tuy béo, thoạt nhìn rất khỏe, nhưng đều là mỡ, hơn nữa chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-khong-thuong-luong/1913570/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.