Thời gian cứ như vậy không dính chút đau khổ qua đi, Tiểu Câu tận lực không nghĩ tới những chuyện khác. Đầu năm nay, kẻ ngốc đều sống rất tốt.
Trang Nghiêm mua một đống táo to về cho Tiểu Câu ăn, nói là để bổ máu.
Tiểu Câu nói : “Sao anh không mua gạo với trứng luôn đi? Khẩu phần dành cho thai phụ không phải càng bổ hơn sao?”
Trang thiếu gia vuốt bụng Tiểu Câu nói : “Sao có thể như vậy! Sau này nếu em có thai mới có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy!”
Tiểu Câu lăn lên giường, dang tay dang chân hình chữ đại : “Vậy thì mau đến đây! Chúng ta bắt đầu tạo em bé!”
Trang Nghiêm bấm ngón tay : “Đợi một chút, để anh tính ngày đã!”
“Mẹ kiếp, anh có nhanh lên không thì bảo! Kinh nguyệt cũng sắp có rồi!”
“……”
Mấy ngày gần đây Trang Nghiêm đều bận rộn thu xếp chuyện giảm án của Ngô Việt.
Tiểu Câu giả bộ không biết, vạn nhất chuyện không thành cũng không đến nỗi trở mặt.
Người a, kỳ thật không sợ bận bịu chỉ sợ rảnh rỗi, cả ngày ăn táo to tạo em bé, tay chân đều có cảm giác sắp sinh giòi đến nơi.
Hiện tại cũng không còn ai gọi cho Tiểu Câu, thì điện thoại bị Trang Nghiêm ném vô bồn cầu rồi còn đâu, ngay cả một số cũng không cho lưu lại.
Chỉ có Trang Nghiêm là cảm thấy như vậy rất tốt. Cho dù là người dễ tính như thế nào, một đêm nhận được bảy tám cuộc điện thoại quấy rầy, không mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-khong-thuong-luong/1913551/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.