Trên đường đi mặc kệ là trêu đùa như thế nào, Tiểu Câu vẫn quyết tâm không phản ứng với mấy trò của Trang Nghiêm.
Trang đại thiếu gia trong lòng cười lạnh : Hôm nay không làm thằng nhóc hư hỏng này, ông mày không phải họ Trang!
Đúng lúc gặp dịp ông bà ngoại lên thành phố 3 ngày sau mới về, biệt thự ở quê chỉ còn mỗi một dì chuyên nấu cơm, sau khi làm xong bữa tối cũng phải về nhà.
Nhìn a nhìn a, thiên thời, địa lợi, chỉ còn thiếu “nhân hòa” nữa thôi.
Đem cửa chính khóa lại, Trang Nghiêm cười chẳng khác gì sắc lang.
“Lại đây, đệ đệ, để ca ca yêu thương yêu thương a.” Nói rồi liền kéo Tiểu Câu lên ghế sô pha.
Tiểu Câu toàn thân nổi da gà, run cũng run không nổi : “Tránh ra, anh làm cái gì vậy.”
“Sao lại không có hứng thú chơi đùa như vậy ! Đùa giỡn lưu manh a!”
Trang đại thiếu gia trả lời thẳng thắn đầy khí thế hiên ngang. Nói xong liền há miệng ngậm lấy môi Tiểu Câu. Một cỗ nhiệt khí vọt lên khiến toàn thân Tiểu Câu phát hồng, đoạn GV mấy ngày nay một mực quanh quẩn trong đầu giống như hiện ra trước mắt, trong lúc mơ mơ màng màng có một miếng thịt mềm nhũn linh hoạt chui vào miệng Tiểu Câu.
Tiểu Câu liều mạng giãy dụa, nhưng Trang Nghiêm chẳng khác gì loài rùa, đã cắn là không có nhả. Mấy năm nay đã vượt qua bao thử thách luyện tập kỹ thuật nhuần nhuyễn vào thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng. Hôn rồi hôn, Tiểu Câu dần dần bị hôn đến mềm nhũn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dan-khong-thuong-luong/121176/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.