Chương trước
Chương sau
Bạch Thiên Dạ nhìn cô đang loay hoay dọn dẹp thì mỉm cười, Thiệu Huy đi tới ngăn cản cô : " để anh!! cẩn thận không bị thương"

Nhìn hai người bọn họ anh anh em em cùng nhau dọn dẹp thì khiến cho Bạch Thiên Dạ cảm thấy thằng con mình rất ngứa mắt muốn đá nó ra khỏi đây quá .Hắn ta nhìn đôi bàn tay bị một mảnh thủy tinh cứa qua da thì nắm tay lại mặc kệ nó rồi xoay người đi ra ngoài

Diệu Hàn vô thức quay lại nhìn Bạch Thiên Dạ sau đó lại cúi xuống tiếp tục dọn dẹp lại mảnh vỡ

Bạch Thiên Dạ đi ra sau nhà ngồi hút thuốc ,nhìn vườn rau và ao cá nhà một khung cảnh hết sức bình dị .Diệu Hàn đi tới đặt thuốc và cuộn băng cứu thương xuống bàn, cô khẽ nhăn mặt dùng tay phe phẩy đi cái mùi thuốc lá: " ông đừng hút thuốc ở đây!! "

Bạch Thiên Dạ nhìn cô sau đó bỏ điếu thuốc xuống đất dùng chân dí mạnh để dập tắt điếu thuốc đang còn hút dở : " có việc gì"

Diệu Hàn chỉ vào mấy đồ mình vừa mang ra : " có băng cứu thương, nước sát khuẩn và băng gạt !! ông tự bôi thuốc cho vết thương ở tay đi "

Bạch Thiên Dạ nhìn cô rồi chỉ vào bàn tay bị thương của mình : " tay này ta dùng không quen khó băng được"

Diệu Hàn lườm Bạch Thiên Dạ cái gì mà không quen chứ! tay này băng bó cho tay kia là được có gì mà không quen. Bạch Thiên Dạ mỉm cười nhìn cô hắn lộ ra vẻ mình rất đau cần được băng bó ngay lập tức

Diệu Hàn mặc kệ nhưng lại bị Bạch Thiên Dạ kéo lại bắt cô giúp hắn băng bó.Diệu Hàn trừng mắt rồi ngồi xuống lấy đồ để băng bó cho Bạch Thiên Dạ.

Nhìn cô đang cẩn thận bôi thuốc cho mình, Bạch Thiên Dạ mỉm cười hài lòng,đối với hắn mấy vết thương nhỏ này làm sao có thể so được với những vết đạn bắn chứ! hắn định để mặc nó cho tự khỏi không ngờ Diệu Hàn lại chủ động tìm đến và bôi thuốc

Diệu Hàn dùng băng bó một hồi mà không biết như thế nào, cô ngẩng lên nhìn anh ta.Bạch Thiên Dạ vốn dĩ ở trong quân đội nên ban đầu đã phải học việc băng bó và xử lí các vết thương

- " cố định ở đây sau đó quấn từ từ lên rồi xuống.... " Bạch Thiên Dạ vừa hướng dẫn vừa chỉ cho cô, Diệu Hàn nhìn bàn tay mà mình băng bó trông cũng không tệ lắm. Cô hài lòng đứng dậy đem đồ đi cất : " vào nhà thôi!! bên ngoài nhiều côn trùng lắm "

Bạch Thiên Dạ nhìn bóng dáng của cô đi vào nhà,khẽ mỉm cười không ngờ hắn bị thương nhẹ mà cô đã lo lắng rồi. Giả sử như nặng hơn thì có phải cô sẽ ở bên hắn và chăm sóc 24/24 không nhỉ

Bà Diệu vỗ mãi ông Diệu mới từ trong cơn say tỉnh dậy, bà vừa vỗ lưng cho ông Diệu vừa phàn nàn: " tôi đã bảo mình uống ít rồi mà!! ông xem người ta đã dậy từ lâu còn chuẩn bị cả đồ ăn tối cho luôn rồi ấy!! "

Ông Diệu ngồi dựa vào vợ mình mà làm nũng : " Hoa Hoa!! Anh yêu em nhất.... thật hạnh phúc khi anh được gặp em..."

Bà Diệu thấy chồng mình lại bắt đầu nói nhảm khẽ thở dài rồi gọi Tiểu Quân mang khăn và nước vào để bà lau mặt cho ông.Tiểu Quân cùng Diệu Hàn đứng ở ngoài cửa nhìn cảnh tượng mẹ đang cẩn thận lau tay,lau mặt cho ba khi ba say rượu thì cả hai cùng khịt mũi đầy xúc động

- " không biết...mai sau em có kiếm được người vợ như mẹ không đây.. "

Diệu Hàn gõ vào đầu Tiểu Quân : " hiếm lắm em "

Hai chị em đứng ngoài bàn luận về ba mẹ của mình, Thiệu Huy cùng Bạch Thiên Dạ đang ngồi ở sofa một người đang làm việc một người thì bấm điện thoại. Dù sao những lúc như vậy nên để gia đình của họ cười nói bên nhau

Nghe thấy tiếng gió bắc thổi vù vù ở bên ngoài, Bạch Thiên Dạ ngẩng lên nhìn Diệu Hàn thấy lúc này cô đang mặc áo cộc không biết cô có lạnh không nữa.Hắn vừa cúi xuống nhìn giấy tờ lúc sau lại ngẩng lên nhìn Diệu Hàn

Bạch Thiên Dạ mím môi đợi chờ cơ hội để có thể bảo cô.Mãi khi ăn cơm xong , Tiểu Quân đang phụ giúp chị gái dọn dẹp bàn ăn anh ta kiếm cớ đi rửa tay rồi đến bên cạnh cô : " có lạnh không? "

Diệu Hàn tay đang dính bọt xà phòng khẽ ngẩng lên nhìn rồi cô lại cúi xuống cắm cúi rửa bát : " không phải việc ông cần quan tâm!! "

- " ta chỉ đang quan tâm đến sức khỏe của cô con dâu mà thôi " Bạch Thiên Dạ khoanh tay trước ngực nhìn cô , Diệu Hàn cúi xuống khẽ mím môi không bận tâm đến ông ta đang lải nhải gì ở bên cạnh mình

- " Tiểu Hàn! Trên nhà có dưa lưới !! Ơ...Ông Bạch!! Sao không đi lên nhà " Bà Diệu vừa bỏ quả dưa lưới xong thấy tay hơi dính lên đã đi xuống để rửa tay không ngờ lại thấy Bạch Thiên Dạ đang đứng khoanh tay nhìn Tiểu Hàn

Bạch Thiên Dạ mỉm cười với bà Diệu rồi đó bước lên nhà , Bà Diệu thấy hắn đi liền nhanh chóng đi tới bên cạnh cô thì thầm : " sao mẹ cứ cảm thấy người này... quen vậy? "

- " ...thì bác ấy thỉnh thoảng lại xuất hiện trên tivi mà " Diệu Hàn vô thức nói.Cô nghĩ hắn thân là Tổng Tư Lệnh của Quân đội Quốc Gia thì sẽ thường xuyên xuất hiện trên tivi trong những cuộc họp, những chiến công hay những buổi tập huấn quân đội.Cô đâu có biết đời sống hay bất kì thứ gì có liên quan đến Bạch Thiên Dạ đều sẽ bị hạn chế thậm chí có thể là xoá cả bài đăng đó
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.