Cuối cùng cô cũng đã hết bệnh, vừa hết cảm thì bệnh tăng động của cô lại nỗi lên.
" Nguyệt Nguyệt "
" Đm biết tên hay rồi kêu vài, im coi "
Cậu bất lực nhìn cô đang trèo trên cây.
" Cậu mau xuống đi không té…"
" Im liền, cái mỏ ăn mắm ăn muối "
" Cậu xuống đi muốn ăn tôi mua ch…"
Chưa để cậu nói xong thì cành cây cô đang đứng bỗng gãy, may mà cô kịp bám vào một cành cây khác nên không sao.
" Nguyệt Nguyệt. Cậu không sao chứ? "
" Có tôi rất có sao "
Nói xong cô liền trèo xuống.
" Mẹ nó cây xoài gì mà cao thí mẹ, đm quả nó mọc ở thấp chết hay gì mà cứ mọc ở trên ngọn, xém tý làm bổn cô nương bị thương "
Cô đưa hết 4 quả cho cậu cầm rồi đi về nhà, cậu thì lủi thủi theo sao cô.
" Ngốc "
" Hả? Cậu nói gì? "
" Tôi bị câm "
“…”
Vừa về tới nhà liền nghe hắn chửi bới um xùm kèm theo đó là một đám người, cậu ta thì đứng ngay cạnh đó nhìn bọn họ với ánh mắt muốn giết người.
" Có chuyện gì? "
" Chó đi lạc thôi "
Bọn chúng tức giận, một tên trong đám đó liền đi đến tính đánh hắn thì cô chặn lại, cậu ta đứng ngay đó liền đập vào đầu tên đó.
" Giờ đám chó mẹ tụi bây cút cho tao, bước tới đây gây sự một lần nữa tao cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dam-khong-thich-toi/3489123/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.