Chương trước
Chương sau
Phản ứng đầu tiên của 136 là nhìn sang đứa nhỏ của mình. Em bé vẫn ngủ say, gương mặt non mềm ngủ đến đỏ bừng.
Cằm anh bỗng nhiên bị một ngón tay thon dài nắm lấy, mạnh mẽ mà bị ép ngửa lên. Đôi mắt mới tỉnh ngủ của 136 vẫn còn chút sương mù mông lung, cả người mềm oặt, còn hơi mơ màng mà hít thở, như là loài động vật nhỏ nào đó vừa mới ra đời.
Nhưng rõ ràng là anh đã sinh nở nhiều lần, làm tình liên miên, mang thai và sinh con như là thuốc kích thích cho thân thể anh, từ một quả non ngây ngô biến thành trái chín đầu cành ngọt nhất, mềm nhất.
Thi Duệ thích anh chín ngọt, cũng thích anh ngây ngô lơ đãng. Gã cúi đầu, cắn cổ anh, vừa phẫn hận vừa tủi hờn lên án: “Tại sao lại không mở cửa cho anh? … Tại sao lại muốn tìm bạn trăm năm?”
Vừa nhìn thấy tin tìm bạn trăm năm trên trang web tình yêu và hôn nhân, gã lại tức nổ phổi.
Thi Duệ lại mạnh tay chui vào váy ngủ của anh, ra sức mà vò bờ ngực mềm mại. Gã quá rõ làm thế nào anh sẽ vừa đau vừa sướng, bởi vì kỹ năng này là do chính tay 136 cầm tay gã, đặt lên thân thể mình, suốt bao đêm dài triền miên ân ái mà dạy dỗ ra.
“A… Đừng như vậy! Thi Duệ…”  136 thở hổn hển, trên mặt nổi lên màu hồng nhạt, đẹp đẽ đến kinh người.  Thi Duệ cắn một miếng mềm như bông lên gương mặt kia, răng nanh nhỏ cẩn thận mà tàn nhẫn hành hạ anh, để lại một dấu răng nhợt nhạt: “Em nhìn lại em xem, sữa cũng chẳng còn sạch sẽ, trên mặt còn dấu răng của anh. Cả người em đều có dấu vết anh lưu lại. Em như vậy thì có thể kết hôn với ai chứ, hả?”
Gã vừa nói, vừa cúi đầu liếm láp hôn hít lên xương quai xanh của 136. Váy ngủ của anh lệnh đi, lộ ra bờ vai mềm mại dịu êm.
Thi Duệ lại cắn lên một cái.
Có khi gã hoài nghi có phải mình chưa kết thúc thời kì ngứa răng không, tại sao lại thích cắn 136 như vậy, lại còn thích hút sữa nữa chứ.
136 giãy dụa, cánh tay mềm mại vô lực đặt trên lồng ngực Thi Duệ, đẩy thế nào cũng không ra.
Thi Duệ lại bị hành động này chọc giận, cảm thấy dê con trắng trên lãnh địa của mình đang muốn chạy trốn. Gã muốn cắn lấy cuống họng của dê con, xách nó về, chỉ có thể ngoan ngoãn làm con dê trắng trên lãnh địa của gã mà thôi.
Váy ngủ bị vén, chất đống ở trên eo, quần lót mỏng manh lập tức bị kéo xuống đến dưới mắt cá chân. Thi Duệ giữa chặt chân anh, sau đó chống người lên cẩn thận ôm em bé đang ngủ say dịch ra một chỗ xa hơn.
“Thi Duệ! Anh… Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Chân 136 bị Thi Duệ nâng lên, ngón tay trượt trên cẳng chân xinh đẹp tinh xảo của anh, dần dần lần đến cặp đùi đẫy đà mềm mại. Cặp chân dài trắng như tuyết bị bẻ ra bên ngoài, đè xuống, da thịt trắng như tuyết run lên đầy dâm mỹ, cặp mông trắng mềm bị mở ra, lộ ra cái miệng nhỏ đỏ tươi mà Thi Duệ ngày nhớ đêm mong suốt hơn hai tháng.
136 giơ chân đá hắn, lại bị nắm chặt mắt cá chân vòng qua eo Thi Duệ. Gã dịch người tới gần, chẳng biết từ lúc nào đã mở ra khóa quần, lộ ra dương v*t thô to khổng lồ đỏ tía, quần lót vừa được cởi là nó bắn ra ngoài, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đặt trước miệng huyệt của anh.
Gã hạ thấp người, vừa lấy tay đỡ lấy dương v*t nhét vào miệng huyệt của anh, vừa cúi người cắn cắn vành tai 136. Vành tai trắng mềm bị liếm láp gặm nuốt, ngay sau cơn đau chính là cảm giác lỗ nhỏ bên dưới bị dương v*t chậm rãi căng ra, lấp kín đến nỗi chướng cả bụng.
Đến khi Thi Duệ đâm vào tận gốc, va chạm chạm vào điểm phía trước, 136 đã đỏ mặt mà bị làm đến run rẩy, bộ ngực trắng mịn cũng run rẩy theo, lắc qua lắc lại làm người ta nhìn đến say me. 136 thấp giọng quát lớn: “Thi Duệ! Anh đến cùng là muốn làm a….”
Thi Duệ không thèm thông báo một tiếng mà thẳng lưng lên, tăng tốc độ rút ra cắm vào, người dưới thân gã lắc lư, chiếc giường cũng rung lắc, kẽo kẹt kẽo kẹt, như là con thuyền già nua không được tu sửa. Thanh kiếm thịt của hắn rốt cuộc đã trở về bao, thịt huyệt ẩm ướt mềm mại hút mỗi một tấc trên thân cán của gã, từng dòng huyết quản đều được an ủi động viên. Quy đầu to lớn rất có kỹ xảo mà nhiều lần đè lên điểm mẫn cảm, chỉ vài lần như vậy, đã khiến 136 rên rỉ đầy kiều mị.
Khoái cảm chồng chất tầng tầng lớp lớp đến quá nhanh.
Thi Duệ cảm thấy đây mới là phương thức giao tiếp tốt nhất của hai người họ, không thể ngồi đối diện nhau, mà phải làm, phải làm đến khi thân thể điên cuồng, đến khi cao trào mà bắn vào trong.
Gã vừa hung ác xuyên xỏ, vừa dịu dàng hôn lên mặt 136, sau khi khoái cảm liên tiếp kéo đến, là cảm giác oan ức căm hận ùa về, gã bĩu môi thì thầm, vùi mặt vào cần cổ trắng nõn tản ra hương thơm ngọt ngào của 136: “Có phải em gạt anh không? Lời em nói lần trước là có ý gì? Em nói cho anh nghe  một lần nữa có được không, hả?”
136 bị làm đến phun nước phát run, đầu lưỡi non hồng cực kỳ đáng thương mà lúc ẩn lúc hiện sau hàm răng tuyết trắng. Quần lót treo trên mắt cá chân đung đưa theo động tác xuyên xỏ của gã, như là cánh buồm trên con thuyền chật hẹp không làm sao hạ xuống được.
Anh đưa tay ra, cố đẩy đầu Thi Duệ, Thi Duệ cho là anh muốn nói chuyện, kết quả là bị ăn tát cái bốp.
Khí lực 136 không lớn, đâu chỉ không lớn, mà là nhỏ như ruồi muỗi vo ve, đánh vào trên mặt của hắn còn không mạnh bằng độ rung lắc của cái giường.
Nhưng Thi Duệ ngây ngẩn cả người.
136 chưa từng đánh gã, cho dù hai người có cãi nhau hay giận dỗi, nhưng anh chưa từng một lần đánh gã.
136 vẫn chưa thoát khỏi khoái cảm tình dục ngập đầu, thanh âm của anh còn nhuốm đầy mùi dục vọng, khàn khàn gợi cảm.
“Thi Duệ, anh điên rồi.” Em bé nằm bên cạnh hơi nhíu mày, cái miệng nhỏ chu lên, như là muốn khóc, 136 lập tức vươn tay vỗ vỗ mông nhỏ của bé, lúc này mới chịu ngủ lại.
Thi Duệ cúi đầu, mái tóc rối như tơ vò chẳng khác nào một tên nhóc, không nói tiếng nào, nhìn có vẻ vừa kiêu ngạo lại vừa oan ức.
Nhưng dương v*t của gã vẫn vùi trong huyệt nhỏ mềm ướt của anh, theo từng cử động  mà như là vô ý rút ra cắm vào.
Cơn sóng tình đã rút đi trên mặt 136, chỉ còn lại lớp màu tái nhợt. Anh rất muốn mắng Thi Duệ, rất muốn đánh Thi Duệ. Nhưng anh không biết phải mắng như thế nào, phải đánh ra sao. Huống chi, Thi Duệ chỉ cần trưng ra vẻ mặt buồn nản như vậy, anh đã cực kì đau lòng.
Anh cười nhạo chính mình, cứ làm như mình thật sự là mẹ anh ấy vậy.
Cho người ta hút sữa, sẽ sinh ra cảm xúc kỳ lạ như vậy với người uống sữa của mình sao?
“Thi Duệ, anh chỉ đơn giản là muốn tiếp tục làm em thôi đúng không?” Thi Duệ cười nhạt: “Gần đây em có nghĩ, có phải bởi vì em là một trong số ít những omega mà anh từng gặp, lại còn là omega đầu tiên lên giường cùng anh, nên anh mới có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ như vậy? Chuyện này rất bình thường, chỉ cần anh tìm một omega trẻ tuổi khác, chuyện này sẽ được giải quyết thôi.”
Về phần 136, anh thực sự không thể tiếp tục làm tình với con riêng nữa rồi. Anh không thể tiếp tục chuyện giường chiếu khiến anh bài xích.
Tâm anh đã bị nghiền nát, sau bao đêm, nó đã hóa thành tro bụi, không thể hốt lại được.
Thi Duệ nhìn về phía anh, rút dương v*t ra, trên thân đỏ tím ướt nhẹp còn dính chất nhầy ngọt ngào của 136.
Con mắt gã đỏ rực, nhưng chỉ thấp giọng nở nụ cười, răng nanh nhỏ sáng loáng mà lạnh lùng.
“Ồ. Mẹ nhỏ, con con cái, có được tự do, là muốn thẳng chân đạp anh đi đúng không. Sự tự do của em từ đâu mà có? Em cho là Thành Bích mang lại nó cho em ư? Chính là do anh ở tiền tuyến đánh trận đổ máu mới đổi lại được.” Nét mặt của Thi Duệ rất nhạt, nhạt đến mức khiến 136 sợ hãi trong lòng: “Bình thường? Đến cùng là cái gì bình thường? Là con riêng từ lâu đã không cam lòng mà bò vào ổ chăn của mẹ kế, hay là vào đêm tang lễ mưa dầm ấy, mẹ kế leo lên giường của con riêng đây? Anh không bình thường, không bình thường một chút nào.”
“Em hẳn là đã phát hiện, từ rất lâu trước khi lão già chết tiệt chết đi, anh đã làm em rồi. Lúc đó em sợ đến khóc thét lên, có phải là không nhận ra đó là anh? Nhưng mà em vẫn thật ngoan, vẫn mở chân cho anh làm.”
Thi Duệ nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra, gương mặt phủ kín nỗi tự giận mình: “Anh sẽ cho em biết, anh không bình thường ở chỗ nào. Anh yêu mẹ kế của mình! Mẹ nhỏ của anh! Yêu? Tình yêu của anh dị dạng vậy đấy! Anh là một con quái vật! Tại sao lại để cho một con quái vật đi yêu người khác như vậy chứ!”
Mà người khơi mào tất cả những chuyện này chính là 136.
Anh quá địu àng, quá đẹp. Anh chính là đóa bách hợp sinh ra từ vũng bùn thối nát, là thánh mẫu say ngủ bị cầm tù trong một giáo đường đã lụi bại. 
Anh không ngừng sinh con cho một tên alpha đáng ghê tởm. Nhưng cho dù trải qua bao lần sinh nở, hay tằng tịu gian díu với nhau, cũng không thể khiến anh trở nên dơ bẩn.
Thi Duệ cảm thấy anh là thuần khiết. Vừa phóng đãng vừa thuần khiết.
Gã ngồi dậy, niềm tin hóa thành tro bui, lấy từ trong áo khoác ra một khẩu súng lục đã được giảm âm. Màu đen lạnh lẽo, nhưng ngón tay là trắng.
Gã cẩn thận đưa khẩu súng cho 136 đang phát run, cầm ngón tay để anh nắm chặt khẩu súng, lên nòng, nhắm ngay vào tim mình.
Gã nở nụ cười: “Anh khiến em cảm thấy khuất nhục và khó xử sao? Vậy em có thể nổ súng bắn chết anh. Anh cam tâm tình nguyện. Như vậy em sẽ dễ chịu hơn một chút chứ?”
136 vẫn còn kinh ngạc trước lời yêu gần như điên cuồng của Thi Duệ, tim đập loạn, muốn ôm gã lại muốn khóc, anh không hiểu, tại sao sự việc lại ra nông nỗi này – anh chĩa súng vào Thi Duệ.
Thi Duệ thấp giọng nói với anh: “Đừng sợ. Gắn ống giảm thanh rồi. Sẽ không dọa đến em bé. Lực đàn hồi rất nhỏ, em sẽ không bị thương. Em có thể giết anh một cách dễ dàng. Hạ Vân Sơn sẽ bảo lãnh cho em, em sẽ không gặp chút phiền toái nào hết.”
Thi Duệ đưa tay vuốt ve gò má ấm áp của 136, cuối cùng nói: “Khổ cho em rồi. Thực ra nếu có thể, anh còn muốn hôn em một cái.”
Nhưng không được rồi.
Ngón tay Thi Duệ phủ lên bàn tay đang phát run của 136, khăng khít không chút khoảng cách, muốn cả hai cùng nhau giết chết alpha trẻ tuổi mà ngu xuẩn vừa tỏ tình này.
“Đừng mà…” 136 khóc lóc nói: “Đừng mà…”
Thi Duệ ngoảnh mặt làm ngơ, bóp cò.
Một tiếng súng rất nhẹ vang lên, Thi Duệ không chết. Lồng ngực hắn không có bất kỳ vét đạn nào.
Vì 136 đã giãy dụa nên phát đạn kia bắn vào sai chỗ, xuyên qua lòng bàn tay trái của gã.
Đau thấu xương, đau đến nỗi hắn hít vào từng hơi lạnh.
“Em có muốn một lần nữa…” Thi Duệ còn chưa dứt lời, 136 đã nhào vào ngực gã.
Súng rơi trên sàn nhà.
136 trong veo thơm mềm, như chòm mây đầy ắp, rơi vào trong ngực Thi Duệ. Cả người anh run lên, khóc đến thải hại: “Không được! Không được, Thi Duệ! Anh ôm em một cái… Cầu xin anh ôm em một cái!”
Thi Duệ vẫn còn sững sờ: “Ừ…” Đến khi gã ôm chặt 136, nhiệt độ và cảm xúc mới xác nhận cho gã rằng, đây không phải là một giấc mơ đẹp, mới hồi hộp hỏi: “Vậy, ý em thế nào?”
136 thút thít hai cái, chậm rãi ngẩng đầu lên từ lồng ngực gã, ngửa đầu hôn lên.
Nước mắt lẫn vào nước miếng ngọt ngào, làm hai người say sưa đến ngất ngất ngây ngây.
Sau nụ hôn im lặng, hai người mới bước ra từ sau bức tường đầm đìa máu tươi và chết chóc, xác nhận được tình cảm của nhau.
Mà  adrenalin tiết ra điên cuồng đã kích thích dục vọng mãnh liệt của con người.
Thi Duệ cương cứng, lúc hôn nhau, thú kia đã dựng đứng thẳng tắp, cọ vào đùi 136.
Thi Duệ đần độn mà nở nụ cười, hôn một cái lên chóp mũi 136, lại liếm liếm khóe môi anh, thực sự là yêu em ấy muốn chết. Gã còn hơi ngượng ngùng: “Anh, anh muốn làm luôn bây giờ.”
136 trợn mắt lên, lập tức đỏ mặt, sau đó đột nhiên nhớ ra, nhanh chóng gọi xe cứu thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.