Bác sĩ nói, Hạ Vân Sơn đang hồi phục rất tốt, vết thương hiện tại cơ bản đã cầm được máu, chỉ cần thay thuốc và băng gạc đúng giờ là được. Nói xong xuôi đâu đấy, còn không quên khen ngợi năng lực tự hồi phục quá siêu phàm của alpha này.
216 luôn cảm thấy có gì đó không đúng, dù sao trước đó vì em nghe TV nói bệnh tình của tiên sinh rất nguy kịch nên mới vọt vào bệnh viện.
“Tiên sinh, lúc trước thời sự nói là vết thương của anh nặng lắm.” Em hồn nhiên dò hỏi.
Hạ Vân Sơn ngồi bên giường, vừa đóng cúc áo vừa đưa cà vạt trên tay cho 216, ra hiệu em đeo giúp mình.
“Ôi dào, tin tức truyền thông mà, kiểu gì chả làm quá lên. Có chỗ là thật có chỗ là giả, không thể tin hết được.”
216 chớp chớp mắt, Hạ Vân Sơn đứng lên, dựng thẳng cổ áo sơ mi để em thắt cà vạt cho dễ.
“Tôi mau khỏe lại, Nguyên Nguyên không vui sao?”
216 lập tức lắc đầu: “Không có! Em không có không vui!”
Hạ Vân Sơn sờ sờ mặt em: “Vậy chúng ta về nhà thôi.”
Nhưng 216 lại không vui vẻ đáp ứng như hắn nghĩ, mà lại ấp úng nói: “Nhưng mà, nhưng mà bây giờ em đang ở khu dân cư mới, cùng với anh trai. Em… Em…”
Hạ Vân Sơn nhíu mày.
Em ấy nói vậy là vẫn còn ý định tung tăng ở bên ngoài sao?
Thỏ con thả ra được ít ngày, bắt đầu không chịu về nhà rồi ư?
Hạ Vân Sơn thở dài trong lòng, đành phải lùi một bước để tiến hai bước: “Vậy tôi đưa em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-con/477226/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.