Ngày Tết đang đến rất gần, theo đó là sự càn quét hàng hóa trong siêu thị, ánh đèn văn phòng ngày càng thưa thớt. Nền trời xám xịt đã bắt đầu xuất hiện vài gợn mây trắng xóa, bông tuyết lớn loạng choạng rơi xuống mặt đất, thật giống như bức tranh màu nước của đứa nhóc mới tập vẽ. 216 quấn khăn quàng cổ lông dê màu đỏ thật dày, đang đứng ở cửa phòng khách cùng quản gia phát quà Tết cho mọi người. Từng bông tuyết lớn bị gió thổi cuồn cuộn bay vào mái hiên, vài hạt rơi xuống mái tóc đen dày của em, lạnh đến mức em run cầm cập, tay run run trao hộp quà đã được gói ghém kĩ càng đưa cho người gác cổng. “Mời cậu vào bên trong nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi là được rồi.” Quản gia vừa nói vừa kiểm tra quà tặng. 216 chưa kịp nói gì, đã thấy một chiếc xe hơi màu đen xuất hiện giữa trời tuyết trắng xóa, để lại một vệt dài trên nền đất, cửa vừa mở ra, một chiếc giày chiến đạp lên mặt tuyết, kêu cộp một tiếng. 216 mở to hai mắt, thấy Hạ Vân Sơn mặc quân trang màu đen khoác áo choàng sải bước đi tới, gió thổi áo choàng bay phất phới, lộ ra lớp vải màu đỏ bên trong, như là đóa hoa lửa nở ra trong tuyết, thiêu đến mắt người khác sáng cả lên. Hạ Vân Sơn đi đến bên cạnh 216, nhưng không nói chuyện với em mà nhìn quản gia, nói: “Đã sắp xếp xong xuôi chưa?” 216 đánh bạo, cẩn cẩn thận thận thò tay vào bên trong áo choàng của hắn, ở chỗ quản gia không nhìn thấy sờ soạng, nắm lấy ngón tay tiên sinh, thở phào trong lòng. “Đã sắp xếp xong rồi ạ, thưa tiên sinh.” Hạ Vân Sơn yên lặng không một tiếng động véo nhẹ lòng bàn tay 216, ngón tay thô ráp chà vào lòng bàn tay non mềm của em, làm cho em vừa ngứa vừa tê. “Tôi đi đây, mọi người về nhà ăn Tết đi.” Hạ Vân Sơn nghiêng đầu nhìn 216. “Đến nhà một người bạn ăn Tết với tôi, người trong nhà cậu ấy chắc chắn là em quen biết. Là 136, em nhận ra sao?” 216 mở to mắt, trong vẻ kinh ngạc tràn đầy nét cười: “Là anh trai trong viện giáo dưỡng của em! Em thật sự có thể đi sao?” Hạ Vân Sơn vỗ vỗ mu bàn tay em, “136 cho người hỏi tôi liên tục, Thi Duệ sao có thể không đáp ứng chứ? Đi thay quần áo nhanh lên, chúng ta khởi hành luôn.” 216 vui sướng chạy lên lầu, mặc vào áo khoác thật dày, chải kỹ tóc tai, mặt mày hân hoan, bởi vì sắp được gặp người thân nên em lộ ra vẻ ngây thơ như trẻ nhỏ, ôm chặt bình rượu mà Hạ Vân Sơn giao cho em cầm. Khi xe đến vùng ngoại thành, 216 xuống xe đi sau Hạ Vân Sơn, một khu biệt thự có mái hồng nhòn nhọn và tường trắng tinh dần dần hiện ra, hoa tường vi héo úa trong vườn bị phủ một tầng tuyết thật dày, bị nền trời tím biếc chiếu lên ánh sáng tối tăm, cửa sổ hắt ra ánh đèn vàng ấm, như là lò bánh mật ong vừa được nướng kĩ. 216 chậm rãi bước đi từng bước trên nền tuyết, vì em không đi ủng cao cổ, nên bước đi rất khó khăn. Hạ Vân Sơn đi chưa đầu hai bước đã phát hiện ra omega mảnh mai phía sau không theo kịp mình, quay đầu lại nhìn, thấy em đang loạng chòa loạng choạng nhấc lên đôi giày bị lún sâu vào trong tuyết, vừa buồn cười vừa đáng yêu. Hạ Vân Sơn đi về phía em, nâng mông em lên ôm trong ngực, dùng quần áo to lớn của mình bọc em kín mít, thấp giọng nói: “Lát nữa mách với anh trai em, nói là Thi Duệ không có xẻng xúc tuyết, khách đến nhà bước đi cũng không bước đi nổi.” 216 cong mắt cười rộ lên: “Thi Duệ là ai ạ? Là ông xã alpha của anh trai sao?” “Cũng không hẳn, là con riêng.” Con ngươi tròn xoe màu trà của 216 sáng lên: “Vậy ông xã của anh trai đâu rồi?” Hạ Vân Sơn chỉ nói: “Em tự hỏi anh trai em đi.” Lúc chuông cửa vang lên, từ trong nhà truyền ra tiếng dép lê kêu lẹt xẹt, một giọng nói dịu dàng trong trẻo tựa xa tự gần vang lên: “Đến đây!” Cửa được mở ra, hơi ấm trong nhà tràn ra ngoài, đứng giữa khung cửa là một thanh niên omega cao gầy, khuôn mặt tú lệ nhợt nhạt, mái tóc dài đen óng buộc sau gáy, nét mặt nhu hòa, nhìn rất dễ gần. Anh mặc áo lông và quần dài, cổ và tay bị che không chút kẽ hở. Anh tự động loại bỏ vị alpha cao to nào đó, chỉ nhìn thấy cậu em bé nhỏ của mình, cười ôm 216: “Chờ em lâu quá, vào đi.” Sau đó khách sáo mà xa cách nói với Hạ Vân Sơn: “Ngài cũng mau vào đi.” 216 vào phòng, cởi áo khoác thật dày ra, liếc nhìn hai đứa nhỏ đáng yêu đang ngồi trên ghế sô pha và thảm trải sàn, nhóc lớn hơn thì ngồi xem phim hoạt hình, nhỏ hơn thì chơi xếp gỗ, thấy có khách tới, có chút xấu hổ mà chạy trốn sau lưng 136, len lén nhìn người lạ. 136 sờ sờ tóc đứa nhỏ: “Bảo bảo, phải chào mọi người nha.” Bé trai alpha lớn hơn hai má hồng hồng: “Em chào anh, cháu chào bác. Cháu là Thi Anh.” Bé omega nhỏ hơn một chút thì nhìn 216 một lúc lâu, bi bô mà nói: “Em chào anh xinh đẹp. Em là Thi Mẫn.” Hạ Vân Sơn đứng phía sau cười một tiếng, 216 ngồi xổm xuống, sờ sờ tay bé con, nhẹ giọng nói nhỏ: “Anh ôm em một chút được không?” Bé trai omega hưng phấn gật đầu, chủ động vươn tay ôm cổ 216, khuôn mặt trắng mềm đáng yêu dán vào hõm cổ 216, được em bế lên. Mặc dù ở viện giáo dưỡng, 216 đã được học cách chăm sóc trẻ con, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên em thực sự được ôm một đứa nhỏ trắng mềm non nớt, lại đáng yêu thế này, như là ôm một đóa mây trời vậy, thích đến không nỡ thả ra. Từ trên tầng một alpha mặc quần áo ở nhà đi xuống, tuấn tú kiên cường, có vẻ nhỏ tuổi hơn Hạ Vân Sơn một chút, trời sinh mang một đôi mắt cười, lúc cười rộ lên thì lộ ra chiếc răng nanh đẹp đẽ, mang lại cảm giác thanh xuân bức người, nói là sinh viên đại học cũng có người tin. “Thi Duệ.” Hạ Vân Sơn lên tiếng chào hỏi. Thi Duệ ôm trong lồng ngực một em bé tám tháng tuổi, có đôi mắt to tròn đen láy, nhìn giống hắn đến 8 phần, gương mặt tuy rất đáng yêu, nhưng đã nhìn được đường nét tuấn tú, đôi mắt to mà sáng, vừa nhìn thấy 136 đã kêu a a, cười rộ lên lộ ra mảng lợi màu hồng nhạt. 136 đi tới ôm lấy đứa nhỏ, vỗ vào cái mông béo mập dỗ dành, nói với 216 đi lên lầu. 216 thả nhóc con omega xuống, đi theo. Hai người một trước một sau đi vào phòng, bây giờ mới coi là lúc thực sự tâm sự với nhau. Hai alpha ban nãy đứng dưới phòng khách, đối với omega là hoàn toàn xa lạ, khiến hai người như đứng đống lửa, như ngồi đống than. 216 ngồi trên ghế salon, cười híp mắt chơi đùa với nhóc con, nói với 136: “Anh, cuối cùng em cũng được gặp anh rồi!” 136 dịu dàng cười: ‘“Đứa nhỏ ngốc này, anh cũng chờ em rất lâu. Thói đời mà, hai omega muốn lén lút gặp nhau cũng khó. Huống chi, cả hai chúng ta đều chưa bị đánh dấu.” Những omega chưa bị đánh dấu trong xã hội này chẳng khác nào dê con bị đeo xiềng xịch, một khi tiến vào xã hội bên ngoài, sẽ bị những alpha mang ánh mắt thèm khát xâu vào cấu xé. Nhưng đánh dấu đâu có dễ dàng như vậy? Phải được thông qua tầng tầng lớp lớp phê duyệt mới được chấp nhận. 216 xoa nắn chân của em bé, tất nhỏ xỏ vào bàn chân phấn nộn cực kì đáng yêu, đang đung đưa đung đưa, đá vào lòng bàn tay 216. Trong lòng 216 mềm mại đến kỳ cục, lại cảm thấy tủi thân vô cùng: “Anh à, em vẫn chưa mang thai.” 136 tính toán thời gian một chút: “Chỉ còn mười ngày thôi, chuyện là thế nào vậy? Hạ tiên sinh không chạm vào em sao?” “Có ạ, bọn em đã làm rất nhiều lần.” “Có bắn vào bên trong không?” 136 ôn ôn nhu nhu hỏi, cứ như là đang bàn chuyện hôm nay ăn gì vậy. 216 đỏ mặt: “Có.” 136 trầm ngâm một lúc lâu, cảm thấy việc này có gì đó bất thường, nhưng không nói với 216, chỉ sờ sờ mặt em, “Có lẽ là chưa có duyên, nói không chừng trong vòng 10 ngày sẽ có đó.” Chốc lát sau, hai người đi xuống lầu, trong phòng ăn đã bày biện sẵn đồ ăn, bữa tiệc tất niên là một bàn ăn rất lớn, ở ngay giữa là một nồi lẩu uyên ương sôi ùng ục, màu đỏ rực tươi ngon của ớt, màu trắng thuần của măng, hương thơm ngào ngạt, bộ đồ ăn sạch sẽ sáng loáng như tuyết, tỏa ra ánh sáng dịu dàng dưới đèn chùm thủy tinh, như là thủy ngân lưu chuyển vậy. 216 rất tự nhiên mà ngồi xuống cạnh 136, hai đứa nhỏ ngồi ở bên phải của 136, trên cổ buộc khăn ăn, Thi Anh vụng về cầm đũa, Thi Mẫn thì cầm cái thìa tròn nho nhỏ. Bé con nhỏ nhất thì ngồi trong ngực 136, ôm bình sữa hút chùn chụt. Hạ Vân Sơn mở nút chai rượu, hơi nghiêng thân bình làm chất rượu sóng sánh, một tay đỡ miệng bình, một tay đỡ thân bình, tư thế ưu nhã mà rót cho Thi Duệ và mình mỗi người một chén, chất rượu hồng tím nửa trong suốt tràn vào trong chén, làm cho bàn ăn đang đầy ắp mùi thơm nay lại có thêm hương rượu nồng đậm. 216 và mấy đứa nhỏ cùng nhau uống một chai coca, vừa ăn đồ ăn vừa nhỏ giọng thủ thỉ với 136. Tiểu bảo bảo kéo kéo lọn tóc dài đen nhánh mượt mà của 216, như là tìm được món đồ chơi mới. Hạ Vân Sơn nhìn sang, nhận ra vật nhỏ này suốt nửa buổi tối chẳng thèm liếc mình lấy một cái, đúng là không thể chấp nhận được, nhân lúc 216 không chú ý, hắn vừa tán gẫu cùng Thi Duệ, vừa đem rượu đỏ rót vào cốc coca của em. 216 ăn không ít thịt nướng và hải sản tươi, nhiều món mặn nên dễ khát, trong lúc không để ý đã uống không ít coca, cũng uống bao nhiêu rượu mà không hay biết. Sau khi kết thúc bữa tiệc giao thừa, mặt 216 đã đỏ bừng, con ngươi như làn nước mùa xuân, mênh mang một mảnh non nước tươi đẹp, đầu lưỡi đặt trên miệng cốc coca, liếm qua liếm lại, ướt nhẹp dụ người. Hạ Vân Sơn cau mày, cào nhẹ lên mu bàn tay của 216, sột soạt một tiếng, 216 bị cào, không giận không dỗi, ngoan ngoãn ngồi tử tế, ánh mắt nhìn về phía Hạ Vân Sơn lại không hề sáng rõ, tầm mắt không tiêu cự, cười một cái, nụ cười như chất rượu ngọt ngào. Đầu óc 216 cũng hồ đồ rồi, không để ý những người khác cũng đang ngồi đây, vươn tay đặt tay mình vào lòng bàn tay Hạ Vân Sơn, một nắm vừa trắng vừa mềm, vì ăn toàn đồ nóng mà cũng nóng lên. Hạ Vân Sơn không từ chối, nắm chặt lấy tay em. 216 liền ngốc nghếch cười rộ lên, con ngươi lấp lánh, “Tiên sinh!” 136 ngồi bên cạnh thấy vậy, cảm thấy 216 hình như hơi say, “Để tôi dìu A Nguyên lên phòng ngủ một giấc, đứa nhỏ này, sao uống coca cũng say được không biết?” Lúc nãy anh cũng bận rộn chăm sóc cho 3 đứa nhỏ, căn bản không để ý đến mánh khóe của Hạ Vân Sơn. Ngược lại, trong lòng Thi Duệ lại thừa biết, hai chân dưới bàn vắt lên nhau: “Làm gì phải vội, lão Hạ còn chưa phát tiền mừng tuổi cơ mà. Nhà bọn tôi có ba đứa nhỏ đó, anh xem làm thế nào thì làm.” Hạ Vân Sơn cười nhạo một tiếng, móc từ túi trong ra ba bao lì xì dày cộp, nhận được một câu “cảm ơn bác” của đám trẻ cùng một câu ê ê a a không hiểu ra sao, sau đó hắn nhìn sang Thi Duệ đang có vẻ rất đắc ý: “Nhà chúng tôi cũng có đứa nhỏ, cậu cũng xem làm thế nào thì làm.” Nói, hất hất cằm nhìn 216 đang ngơ ngác nhìn bao lì xì trong tay mấy đứa nhỏ. Thi Duệ trong lòng mắng to hắn vô liêm sỉ, nhưng vẫn móc ra một bao lì xì màu hồng, nhét vào đó một tờ tiền mới toanh, đưa cho 216, cười lộ ra cái răng nanh: “Anh chúc em sớm sinh quý tử nhé, hai năm ôm hẳn 3 đứa luôn.” Hạ Vân Sơn nghe thấy tiếng “anh” này, thấy hơi khó chịu, ánh mắt ngưng sương, nhìn 216 đỏ mặt nhận bao lì xì, nhỏ giọng nói cảm ơn. 216 ngất ngất ngây ngây bị 136 dìu về phòng, khi đi ngang qua mảnh sân phơi, nhìn thấy từng đóa yên hỏa khổng lồ lộng lẫy ngoài cửa sổ, nổ tung thành từng tràng pháo hoa, bung ra đầy rực rỡ, rồi lại nhanh chóng mà rơi xuống, chiếu rọi sắc màu mơ hồ lên bầu trời, như một ảo cảnh vậy. 216 đột nhiên cười rộ lên: “Anh, sang năm chúng ta còn được ăn Tết cùng nhau không nhỉ?” Không hiểu vì sao, 136 thấy hơi khó chịu trong lòng, cầm lấy tay 216: “Được chứ, đương nhiên là được rồi.” 216 dựa vào cửa kính trên sân thượng, chóp mũi dán vào thủy tinh lạnh lẽo, cóng đến mức em cau mũi một cái, trên cầu thang vang lên loạt tiếng bước chân trầm ổn, cộp cộp đạp lên sàn nhà bằng gỗ. 216 xoay người, nhìn thấy Hạ Vân Sơn và Thi Duệ một trước một sau đi tới, “Bọn anh lên xem pháo hoa một chút. Cả năm chỉ có một ngày hôm nay là được bắn pháo hoa thôi.” Thi Duệ cười nói. 216 lại chỉ nhìn thấy Hạ Vân Sơn, gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn lờ mờ như là đám mây lững lờ trên bầu trời đêm, sắc mặt hắn nhàn nhàn, trên mũi rơi xuống một vệt sáng màu bạc sáng loáng, ngoài kia tuyết đang bay đầy trời, tuyết và ánh sáng dung hợp, càng khiến Hạ Vân Sơn lạnh lùng đến không giống người thường, làm người ta không dám nhìn thẳng. Hô hấp em ngừng một chút, bước tới kéo tay Hạ Vân Sơn. Trong lòng Hạ Vân Sơn đang không thoải mái, lại bị động tác nhỏ của em lấy lòng, nhưng vẫn cố tình lạnh mặt nói: “Làm gì?” Nói xong, kéo 216 đi tới bên cạnh cửa sổ thủy tinh, dùng thân hình cao to che khuất em khỏi tầm mắt của Thi Duệ và 136. 216 nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, anh không cho em tiền mừng tuổi ạ?” (Từ đoạn này mình sẽ để 216 gọi Hạ Vân Sơn là “anh” nhé, vì trong bản gốc tác giả đổi thành “ngươi”(你) thay vì “ngài” (您)) Hạ Vân Sơn nhăn mi: “Ồ, tôi cực khổ đi làm nuôi em, em còn đòi tiền mừng tuổi của tôi à?” 216 ngốc ngốc mà nhét bao lì xì nóng hổi mình còn chưa kịp mở ra vào tay Hạ Vân Sơn: “Cái này em cho tiên sinh, tiên sinh cho lại em một cái, be bé thôi, để em đặt dưới gối ngủ, có được không?” Hạ Vân Sơn sửng sốt một chút, khóe môi lộ ra ý cười hiền từ, “Chỉ vậy thôi à?” 216 gật gật đầu. Hạ Vân Sơn móc trong ví ra một bao lì xì hắn đã chuẩn bị sẵn từ lâu, nhưng lại không đặt vào tay 216, mà kéo vạt áo lông lên luồn tay vào, kẹp bao lì xì ở thắng lưng của em, ngón tay ma sát với da thịt trắng mịn, mờ ám mà dịch chuyển lên xuống: “Giữ cho cẩn thận.” Tim 216 đập thình thịch, đè lại bàn tay đang kề sát bụng mình của Hạ Vân Sơn, nhón chân lên một cái, hôn lên môi tiên sinh dưới màn pháo hoa rực rỡ. Hạ Vân Sơn ngạc nhiên, lập tức hôn trả, đầu lưỡi vương một sợi chỉ bạc, hai đôi môi quấn quýt lấy nhau. 216 càng say tợn, ngón tay víu vào ngón tay Hạ Vân Sơn, không hiểu tại sao lại run lẩy bẩy. Trong cơn mơ màng, dường như 216 nghe thấy anh trai cách đó không xa, rên lên một tiếng đầy mềm mại quyến rũ. Hết chương 19.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]