Alpha nở nụ cười nhạt nhẽo, cứ thế bước vòng qua em đi tới thư phòng, vừa đi vừa dặn dò: “Lát nữa Thi Duệ sẽ tới, chuẩn bị cho cậu ta chút sữa bò nóng.”
Quản gia trả lời: “Vâng, chủ nhân.”
216 hơi luống cuống mà nắm góc áo, bỗng nghe thấy quản gia nói:
“Mời cậu trở về phòng, nếu không ai gọi cậu thì tạm thời đừng ra ngoài.”
216 gật đầu, đi dép lê lạch bạch chạy lên tầng trên, không buồn quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng.
Lúc chạng vạng, có một chiếc xe lái vào hoa viên, chiếc xe xinh đẹp xoay một vòng, dừng ở bãi đất trống được dọn sẵn. Đèn xe sáng choang chiếu vào tầng tuyết đọng trắng xóa, giống như thuốc màu được hòa tan.
Một người bước xuống từ trên xe, thân hình cao lớn, bên ngoài bộ âu phục màu lam xám là một chiếc áo choàng đen thật dày, những bông tuyết rơi vào trên áo khoác và tóc của gã, tạo thành một lớp tuyết mỏng.
Gã thở hắt một hơi, hơi thở ngưng thành một làn sương mù dày đặc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lạnh quá mà.”
Người gác cổng lập tức bung dù ra cho gã, “Thi tiên sinh, ngài cứ thong thả, tiên sinh nhà tôi đang chờ ngài ở thư phòng.”
Thi Duệ nở nụ cười, lúc gã không cười thì trông có vẻ lãnh khốc nham hiểm, lúc cười rộ lên lại rộ ra chiếc răng khểnh rất đáng yêu, mang theo nét trẻ con tươi tắn: “Vậy tôi phải nhanh lên mới được, nếu không làm anh ta chờ sốt ruột, kiểu gì cũng mặt nặng mày nhẹ cho xem.”
Vào nhà, Thi Duệ cởi áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-con/269329/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.