Diệp Thành cũng đang khó chịu trong người, cả giận nói. "Làm gì vậy, em uống nhầm thuốc à?" Lạc Cánh Cánh đứng lên, mặc quần áo vào, nói. "Chúng ta dừng lại đi." Diệp Thành từ dưới đất đứng lên, yên lặng một lúc mới nói. "Nhưng tôi đã trả tiền." Lạc Cánh Cánh thở hắt, hai tay run rẩy, đi vào trong phòng lấy ra chi phiếu một vạn đưa cho hắn, nói. "Tôi không nợ anh, anh cũng đừng hòng dùng tiền đùa bỡn tôi nữa." Diệp Thành cầm lấy chi phiếu nhét vào túi quần, sửa sang lại quần áo rồi xoay người bước đi, phanh một tiếng, đóng sầm cửa lại. Lạc Cánh Cánh chậm rãi đi vào phòng tắm, tinh dịch của nam nhân còn vương lại men theo đùi chảy dọc xuống. Lạc Cánh Cánh mở vòi hoa sen, tiếng nước lấn át tiếng nức nở của cậu.
Sau khi Diệp Thành đi ra khỏi cửa lớn, chưa đến một giây đã hối hận, hắn chỉ là giận không lựa lời, rất muốn ở bên Lạc Cánh Cánh nhưng lại không cẩn thận đem đối phương đẩy ra xa mình. Rõ ràng hắn muốn chứng minh lời của cha hắn nói là sai, nhưng không phải hắn đang dùng tiền để ép Lạc Cánh Cánh ở bên cạnh mình sao? Hóa ra lời nói của Diệp Thiếu Xương chẳng sai biệt là mấy. Diệp Thành cười khổ một chút, như vậy hắn còn chán ghét cha mình, hắn và cha đâu khác nhau là mấy.
Diệp Thành đi xuống lầu, nhìn cửa sổ nhà Lạc Cánh Cánh hồi lâu, mãi đến khi đèn tắt hắn mới khẽ nói lời xin lỗi. Diệp Thành bất đắc dĩ đi ra khỏi tiểu khu, dạo bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-the-tu-minh-khau-giao-sao/19595/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.