Bé Hồng vẫn chưa thể ăn uống gì. Theo lời bác sỹ dặn phải đến sau khi xì hơi được mới có thể ăn những đồ ăn lỏng. Ngân Hà cũng chăm chú quan sát lắm, cứ thỉnh thoảng lại nhắc nhở con bé khi nào xì hơi được thì nhớ bảo chị. Bé Hồng nằm một lúc lại đòi nghe Ngân Hà kể chuyện. Ngân Hà phải lục tung hết kho chuyện cổ tích bản thân vẫn còn nhớ mà kể cho con bé. Phải nói cô cũng có khiếu dỗ trẻ con lắm nên hầu như bọn trẻ trong bệnh viện hay ở trường học đều rất yêu quý cô, cứ quấn lấy cô suốt. Ngân Hà kể chuyện một hồi bé Hồng đã dường như tươi tỉnh hơn, thỉnh thoảng còn tham gia vào câu chuyện, thỉnh thoảng còn hỏi vặn vẹo này kia. Được một lúc thì Anh Tuân cầm một hộp nhỏ đi vào.
“Đây là đồ ăn tối, anh Bình An kêu em mang qua cho chị”.
Ngân Hà ngạc nhiên, rồi đưa mắt nhìn ra cửa tìm kiếm.
“Anh ấy đang cùng chủ tịch tiếp khách. Chủ tịch có người nhà đột xuất từ Sài Gòn vào thăm”. Dường như hiểu được tâm tư của cô cậu ấy đã nhanh mồm nói.
Từ Sài Gòn có lẽ là người nhà bên ngoại Thu Thủy rồi. Cô đã từng nghe cô Lan kể chuyện về gia đình cô ấy. Nếu là vậy dĩ nhiên anh phải cùng viện trưởng tiếp đón họ, anh dù gì có thể coi chính là anh trai của cô ấy.
“Cậu cứ để đây. Cậu chắc đang bận nhiều việc nên cứ lo việc của mình, không cần bận tâm nhiều đến tôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/3516053/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.